
ú rể sẽ ứng với câu tục ngữ chết
dưới hoa mẫu đơn.
Lý
Nghĩa quả nhiên thay đổi sắc mặt, bỗng cười lạnh nói: "Nếu quả thực như
thế, sao ngươi không sợ!"
Mạc
Hi vẫn thản nhiên nói: "Vương gia đã nghi ngờ ta, cần gì để ý sự sống chết
của ta."
Lý
Nghĩa phẩy tay áo một cái, hơi xoay nghiêng, nghiêm lạnh nói: "Ngươi từ
lúc nhận người thân đã biết là Sở Hoài Khanh thiết kế, vì sao không dứt khoát
bỏ đi? Chẳng lẽ thật sự muốn ở lại làm vương phi của bổn vương?"
Mạc
Hi nghe được ý châm chọc trong câu sau cùng của hắn, chậm rãi lắc đầu, mặt lộ
vẻ buồn bã, nói: "Đi. Đi đâu?" Mạc Hi biết Lý Nghĩa người này mặc dù
làm việc bá đạo, cũng thật có vài phần chính khí. Một mực cứng rắn sẽ không dễ
dàng khiến hắn tin, bởi vậy, giờ phút này nàng chẳng những không có chút sắc
sảo, ngược lại có vẻ nhu nhược vô ý.
Huống
chi Túc hầu phủ không phải dễ rời khỏi như vậy, lúc trước đám cao thủ vào ở kia
trên danh nghĩa là vì đảm bảo sự an toàn của hầu phủ, thật ra là có vô số ánh
mắt âm thầm nhìn chằm chằm nàng.
Mạc
Hi bỗng nhiên lạnh lùng cười, tiếp tục nói: "Nếu rời khỏi, tiểu hầu gia
cùng tổ chức đều tuyệt không bỏ qua cho quân cờ không nghe lời như ta. Làm như
thế không phải là kế lâu dài." Ngừng một chút, nàng nói: "Huống chi,
ván cờ này chỉ có vương gia mới là người định càn khôn." Một câu này không
lớn, lại rất có khí phách, kiên định dị thường. Còn một câu nàng không tiện nói
ra, chính là nếu rời đi, làm hỏng kế hoạch của Lý Nghĩa, hắn cũng sẽ không bỏ
qua cho nàng.
Lời
này nói một nửa, lưu một nửa. Lý Nghĩa cũng hiểu được ý của Mạc Hi, nàng đây là
cho thấy lập trường. Lý Nghĩa tuổi còn trẻ liền quyền cao chức trọng, người
hướng hắn biểu thị trung tâm đếm không hết, khom lưng uốn gối cũng không biết
gặp bao nhiêu, Mạc Hi mới vừa rồi nói lời này quả thật có tâng bốc hắn, nhưng
không làm người ta chán ghét.
"Nói
như vậy, ngươi là đoán được bổn vương đêm nay sẽ có động tác, cố ý lưu lại
thành toàn cho bổn vương."
Mạc
Hi nghe Lý Nghĩa lời lẽ sắc bén vừa chuyển, bắt đầu tán tụng nàng, vẫn bình tĩnh
nói: "Một nữ tử như ta, thân như bèo trôi. Lúc nào cũng có thể bị biến
thành vật hi sinh. Có tài đức gì có thể thành toàn cho vương gia." Ngừng
một chút, nàng bỗng nhiên chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Chẳng qua có đôi
khi quân cờ cũng sẽ không cam lòng, muốn quấy rối người tự cho là đã nắm cục
diện trong tay." Vẻ mặt bướng bỉnh hơi chút giảo hoạt của nàng vừa rồi, có
thể nói là linh động cực kì, Lý Nghĩa lại không chút thay đổi, nói: "À,
nói như thế, ngày nào đó cô nương cũng sẽ đối với bổn vương như vậy."
Mạc
Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn Lý Nghĩa, kiên định nói:
"Vương gia lời ấy sai rồi. Thủ hạ của vương gia còn nhiều người tài ba dị
sĩ vì vương gia vượt lửa qua sông. Hơn nữa, vương gia mưu cầu là thiên hạ. Ta
có thể vì vương gia ra một chút sức cũng chỉ là tạm thời. Mà ta theo đuổi, là
hai chữ 'bình an'." Lời này của nàng nghe như là nói mình ham muốn ít,
ngoại trừ muốn bảo vệ mạng nhỏ không còn hi vọng xa vời gì, kì thực là phủi
sạch quan hệ, tỏ rõ mình và Lý Nghĩa không phải là người cùng cấp. Đạo bất đồng
bất tương vi mưu (người không cùng đường
thì không cần hợp tác với nhau), chỉ là tạm thời vì cầu tự bảo vệ mình,
thay bản thân thoát khốn mới có thể "không cẩn thận" giúp hắn một
phen, sau khi xong việc không còn liên quan, tương lai sẽ không bị cắn ngược.
Lý
Nghĩa không biết là tiếp nhận lí do thoái thác này của nàng, hay là không muốn
dây dưa, đột nhiên nói: "Sở Hoài Khanh sao lại không đề phòng ngươi?"
Mạc
Hi mỉm cười, nói: "Người đời đều biết tiểu hầu gia không có võ công, lại
không biết hắn có bản lĩnh khác. Ngày ấy hắn dùng mị thuật cố ý khiến Tịch Nhi
làm ta bị phỏng, sau lại đối với ta lập lại trò cũ. Người tập võ tâm trí khó
tránh khỏi so với người thường mạnh hơn chút, hắn cho rằng ta dùng thuốc trị
bỏng hắn cho, liền dần mất tâm trí, mặc hắn sắp xếp. Hơn nữa Sở Hoài Khanh tự
cho mình rất cao, ở trong lòng hắn sợ chỉ có vương gia mới xứng làm đối thủ của
hắn, đối với quân cờ như ta khó tránh khỏi liền sơ sẩy chút."
Ngày
đó trước khi Lục Vân về Đường Môn giao cho Mạc Hi tờ giấy chính là kết quả kiểm
tra thuốc phỏng, Mạc Hi cũng từ đó mà suy đoán ra Sở Hoài Khanh biết mị thuật.
Quả nhiên, sau lại Mạc Hi quỳ nghênh thánh chỉ, tiểu hầu gia một mặt giả ý
khuyên giải an ủi, một mặt dùng mị thuật với nàng, kêu nàng ngoan ngoãn đi vào
khuôn khổ. Mạc Hi chỉ đành giả vờ thất hồn lạc phách rời đi. Lúc ấy nàng liếc
thấy vị ca ca giả kia còn mèo khóc chuột, giống như vô hạn tiếc hận lắc lắc
đầu, trong lòng không khỏi cười lạnh. Cái gì muội muội, thiên kim hầu phủ, Mạc
Hi từ đầu tới cuối một chữ cũng không tin. Hôm nay lên kiệu hoa, lúc Sở Hoài
Khanh cõng nàng nhất định đã coi nàng như một người chết, cho nên cũng lười
tiếp tục giả vờ cái gì huynh muội tình thâm, một chữ cũng không nói với nàng.
Nếu Lý Nghĩa cùng nàng đều bị trúng độc chết, người đời tự nhiên sẽ không hoài
nghi đến Sở Hoài Khanh, hắn chỉ cần giả vờ đau mất thân nhân kh