
hắn, có lẽ hắn sẽ cười cho
thối mũi.
Hôm ấy, Mạc Thiệu Khiêm đưa tôi đến một nhà hàng tư
nhân, đồ ăn ở đây rất ngon. Giá cả cũng thuộc phạm vi áng chừng của tôi, tôi liền mạnh dạn nói:
- Hay để em mời anh bữa cơm này. Cảm ơn anh đã giúp em tìm được việc làm.
Hắn ngẩn ra một lúc, sau cũng đồng ý.
Bữa cơm hôm đó tốn của tôi hơn ba trăm tệ. Trên đường đưa tôi về nhà, hắn nói:
- Bao năm nay, trừ ăn uống xã giao ra, em là người phụ nữ đầu tiên mời tôi ăn cơm.
Tôi chỉ biết cười ngây ngô, nghĩ người xuất chúng như hắn chắc phải có
nhiều bạn gái lắm. Tôi cũng không để ý tới việc hắn coi tôi là “người
phụ nữ” chứ không phải một cô sinh viên.
Tôi không cắt nghĩa
được mục đích của Mạc Thiệu Khiêm khi qua lại với mình, hắn cũng không
thường xuyên gọi điện, nhiều lắm là mười ngày, nửa tháng mới hẹn tôi đi
ăn cơm. Tuy hơi tò mò về đời tư của hắn nhưng tôi cũng chẳng mảy may
nghi ngờ. Khi hắn tặng tôi một sợi dây chuyền làm quà sinh nhật, tôi mới tường tận ý đồ của hắn.
Tuy tôi không biết giá trị thật của sợi dây đó, nhưng cũng hiểu đồ khảm kim cương nhất định không phải loại rẻ
tiền. Tôi có khù khờ mấy cũng phải nhận ra ý đồ của một người đàn ông
khi anh ta tặng mình loại trang sức quý giá nhường này.
Tôi kiên quyết không nhận món quà đó rồi giải thích dông dài bằng những lời lẽ
uyển chuyển. Chắc chắn là hắn hiểu, có điều hắn không nói gì, chỉ nhếch
mép nhìn lướt qua người tôi. Tôi cố ăn bữa cơm hôm đó nhưng không nuốt
trôi, tự nhủ sau này mình không thể làm bạn với hắn được nữa.
Tôi bỏ dở công việc làm thêm, đành rằng tôi cần nó thật đấy nhưng tôi không quen nợ nần ai bất kỳ thứ gì. Tôi chẳng muốn đi đâu, nhốt mình trong
phòng suốt kỳ nghỉ đông, đến Tết mới phát hiện ra, không biết từ lúc
nào, bầu không khí trong nhà có phần là lạ, đến em họ tôi thường ngày
hoạt bát là thế mà nay cũng tỏ thái độ trầm mặc khác thường. Tôi nghe
lén cậu mợ nói chuyện mới biết công việc của cậu đang gặp chút sự cố. Mà tôi có nằm mơ cũng không ngờ, sự cố ấy dính líu đến Mạc Thiệu Khiêm.
Hôm mùng Ba Tết, cậu tôi mời một người bạn rất quan trọng đi ăn cơm, tại
cậu mời toàn thể gia đình bên đó nên dẫn cả nhà theo, kể cả tôi. Tôi vẫn nhớ, ông bạn của cậu có đứa con gái đang học cấp hai, thành tích học
tập của con bé cũng tầm tầm, lại học lệch nhiều môn. Vừa nghe nói tôi là sinh viên Đại học X, còn biết cả thành tích học tập của tôi, ông ấy
luôn miệng khen rồi ngỏ ý mời tôi về làm gia sư kèm cặp con gái ông ấy
học hành.
Tôi muốn đỡ đần cậu nên cũng chủ động ngỏ ý mình sẽ làm gia sư miễn phí cho em gái kia.
Ông ấy vui mừng, liền cụng thêm vài ly nữa với cậu, rồi hẹn tôi sang học kỳ mới, chiều thứ Bảy và Chủ nhật hằng tuần đến kèm con gái ông ấy hai môn Toán và Hóa.
Tôi nhớ như in cuối tuần đó, trời se se lạnh kéo
theo mưa phù rả rích cả ngày. Tôi cầm tờ giấy ghi địa chỉ, lấy thêm vài
cuốn sách tham khảo chuẩn bị ra khỏi nhà. Mợ thấy tôi tinh ý, nhanh nhẹn nên cũng tỏ ra ôn hòa khác hẳn ngày thường, lúc tôi ra khỏi cửa, mợ còn tự tay đưa tôi một chiếc ô:
- Dạy con nhà người ta thì phải nhẫn nhịn một chút, con bé còn nhỏ, đừng nghiêm khắc với nó quá.
Không nghiêm khắc làm sao học hành tiến bộ được? Tôi chưa có kinh nghiệm sư
phạm nên khó tránh khỏi thấp thỏm không yên. Tôi chuyển mấy lần tàu điện lẫn xe bus mới tìm được địa chỉ.
Lần đầu tiên tôi đặt chân đến
một khu chung cư cao cấp kiểu này, thậm chí bảo vệ phải gọi điện xác
nhận xong mới cho tôi vào. Mỗi hộ một buồng thang máy, hành lang im
phăng phắc, đá cẩm thạch trắng như tuyết được đánh bóng loáng, chẳng
giống dành cho người đi tẹo nào.
Mỗi bước hân đi qua đều để lại một dấu giày ướt nhẹp nên tôi thấy hơi ngượng.
Ấn chuông cửa xong, tôi chỉnh đốn lại vạt áo cho ngay ngắn, một tay sắp
xếp chồng sách tham khảo, tay kia xoay chiếc ô ướt sũng để nước không
nhỏ giọt xuống nền đá đẹp đẽ dưới chân.
Cửa tự động mở ra, đây
cũng lần đầu tiên tôi gặp kiểu khóa điều khiển từ xa nên cảm thấy hiếu
kỳ vô cùng. Trước cửa trài một tấm thảm dày, căn nhà chìm trong yên
tĩnh, như thể chẳng có ai, tôi phân vân không biết có nên cởi giày
không.
Tôi men theo tấm thảm trải sàn, dè dặt tiến vào phòng khách.
Bàn tiếp khách đã bày sẵn bánh trái và hồng trà.
Một bàn tay đang nhấc ấm, nước trà chậm rãi chảy xuống tách, Mạc Thiệu
Khiêm đứng quay lưng về phía tôi, vừa rót trà, hắn vừa nói:
- Em tới rất đúng hẹn, bây giờ vừa đúng tầm trà chiều.
Giọng điệu hắn ung dung, nhẹ nhàng như thể hắn chính là chủ nhân của căn nhà. Còn tôi trợn tròn mắt, tự hỏi tại sao hắn lại ở đây?
Hắn ngoảnh mặt, mỉm cười như thể chưa từng xảy ra chuyện gì:
- Ném thử chút bánh nhé!
Tách trà mới rót lan tỏa một mùi hương nồng nàn mang lại cảm giác mê man.
Tôi cụp mí mắt, không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, chỉ để ý thấy khuy cài măng séc trên áo hắn là một quả bóng gôn nho nhỏ bằng vàng trắng tinh
xảo, lấp lánh sắc bạc dưới ánh đèn, hết sức độc đáo. Giờ tôi chẳng biết
nói gì với hắn, chẳng phải tôi đã từ chối rất rõ ràng, rành mạch rồi đó
sao?
Hắn đưa tôi xem một tập văn kiện, tôi cố