
a tôi luôn cố gắng hạn chế
qua lại nhà cậu. Ban đầu thì bởi Mạc Thiệu Khiêm nên tôi sợ cậu đoán ra
ngọn ngành, về sau em họ đi du học, mợ cũng xin nghỉ để sang đó chăm
sóc em, thế nên tôi càng không tiện ghé qua nhà cậu.
Hai ngày
nghỉ cuối tuần, ký túc xá vắng lặng, Duyệt Oánh cũng ra ngoài với Triệu Cao Hưng. Ngồi một mình buồn chán, tôi đành lôi từ mới ra học, ngoại
trừ học hành ra, tôi chẳng biết làm gì khác. Năm ngoái tôi thi IELTS,
điểm cũng tàm tạm nhưng kết quả chỉ có hiệu lực trong vòng hai năm, tôi
nghĩ năm sau sẽ thi lại vì năm ngoái tôi cũng chỉ muốn thử cho biết mà
thôi. Sau khi tốt nghiệp, đa số sinh viên học ngành này sẽ chọn con
đường xuất ngoại, tha hương biệt xứ hiện đang là ao ước lớn lao của đời
tôi, thà đến một nơi xa lạ, không ai quen biết để làm lại cuộc đời.
Tôi chỉnh điện thoại sang chế độ rung, mải đeo mp3 nên không để ý điện
thoại đang rung bần bật trên bàn, một lúc sau mới nhận ra. Thấy số máy
gọi đến là một thuê bao cố định quen thuộc, tôi liền tắt nguồn di động.
Chẳng bao lâu sau, đến lượt điện thoại phòng đổ chuông. Phòng tôi ai nấy đều
có di động nên chẳng mấy khi đụng đến máy bàn, vậy mà giờ đây, nó lại
đây, nó lại reo ầm ĩ như thể cháy nhà, tôi liếc số máy gọi đến rối
cũng ngắt luôn dây điện thoại.
Năm rưỡi, tôi xuống lầu đi lấy
nước, tiện thể mua cơm. Sân trường vào dịp cuối tuần vắng tanh, lấy
nước không cần phải xếp hàng. Tôi khệ nệ một tay xách nước, một tay cầm
cặp lồng về ký túc xá, xa xa thấy có bóng người đứng đợi dưới lầu.
Tôi định quay lưng bỏ đi nhưng người đó nhanh mắt thấy tôi, liền gọi với:
- Đồng tiểu thư!
Tôi dửng dưng nói:
- Xin lỗi, tôi không biết ông.
Quản gia của Mạc Thiệu Khiêm nói:
- Đáng Yêu chết rồi ạ!
Đáng Yêu chết rồi à?
Chết rồi thì đã sao? Tôi cũng đâu ưa gì con chó đó.
- Mạc tiên sinh đang bệnh.
Rồi sao nữa? Khó lắm tôi mới thoát được hắn. Cứ tạm cho là tôi nợ hắn nhưng cũng thanh toán sòng phẳng từ lâu rồi mà.
- Cậu ấy không chịu đi bệnh viện, phiền Đồng tiểu thư ghé thăm cậu ấy một chuyến, được không ạ?
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mình, áo quần phẳng phiu, dáng đứng thẳng
tắp, như thể bấy lâu nay vẫn vậy. Tôi theo Mạc Thiệu Khiêm đã ba năm
nhưng thậm chí người đàn ông này tên là gì tôi cũng chẳng biết, có điều lúc nào ông ta cũng xuất hiện đúng lúc rồi sắp xếp mọi việc trong nhà
quy củ đâu ra đấy. Mấy kẻ làm công ăn lương cho Mạc Thiệu Khiêm đều có một kiểu này, ai cũng có tác phong hao hao hắn.
Cuối cùng tôi buộc phải lên tiếng:
- Chẳng phải ông từng học các lớp huấn luyện quản gia kiểu Anh rồi đó
sao? Anh ta ốm thì các người đưa anh ta đi bệnh viện, không thì mời bác
sĩ đến nhà, Mạc Thiệu Khiêm giàu có như thế ông ngại cái gì?
Sắc mặt người quản gia vẫn bình thản, dáng dấp vẫn tao nhã, lịch thiệp, thậm chí ông ta còn rất uyển chuyển nói:
- Thưa Đồng tiểu thư, phiền cô ghé thăm cậu ấy một lần này.
- Tôi và anh ta thôi nhau từ lâu rồi, tôi không muốn lại gặp anh ta nữa.
Tôi cảm thấy vô cùng ngán ngẩm, tại sao đám người này cứ hùa nhau kéo tôi
về với quá khứ mà tôi đang cố gắng quên đi? Kể cả Mạc Thiệu Khiêm có
lăn đùng ra đấy thì liên quan gì đến tôi? Tôi chưa vỗ tay vui mừng vì
tôi biết bố mình nợ hắn, những chuyện đấy qua lâu rồi, tôi đã thanh toán nợ nần xong xuôi rồi.
- Ông về đi, Mạc Thiệu Khiêm có phải trẻ
con lên ba đâu, ốm thật thì ông cứ đưa đến bệnh viện là xong, lo gì, anh ta có trừ tiền lương của ông đâu.
- Mạc tiên sinh không biết tôi đến đây.
Quản gia dường như đã hơi ngán ngẩm:
- Là tôi tự đến, thực ra dạo này không một ai trong nhà dám nhắc tới cô.
Hôm Đáng Yêu chết, Mạc tiên sinh ôm nó trong bệnh viện thú y cả một đêm, hôm sau, bảo tôi cho Hương Tú nghỉ việc. Lỗi chẳng phải do Hương Tú làm việc tắc trách, mà bởi cứ gặp cô ấy là lại nhớ đến Đáng Yêu nên cậu ấy
không muốn thấy Hương Tú nữa. Xưa nay, cậu ấy vốn là người như vậy,
không một ai dám nhắc đến Đáng Yêu, cũng như không một ai dám nhắc đến
cô trước mặt cậu ấy, lần này quả thực bế tắc lắm tôi mới phải đến tìm
cô, chứ bình thường tôi không dám quấy quả thế này.
Tôi chẳng muốn nghe ông ta huyên thuyên nữa, liền nói:
- Cơm của tôi nguội rồi đây này, ông cảm phiền để tôi đi ăn cơm đã.
- Thưa Đồng tiểu thư. – Nhìn mặt ông ta dường như thoáng vẻ nhẫn nhục. – Cô đã làm đơn xin hỗ trợ học phí lẫn đơn xin họ bổng.
Tôi quay phắt đầu, nhìn ông ta.
- Học bổng có được xét duyệt hay không còn phụ thuộc vào ngân sách mà Mạc tiên sinh là thành viên hội đồng quản trị. Còn ngân hàng cô làm đơn
xin hỗ trợ học phí, có lẽ cô không biết cậu ấy cậu ấy cũng có cổ phần ở
đó.
Mẹ kiếp! Câu chửi này tưởng quên lâu rồi, vậy mà giờ vẫn bật đựơc ra. Đám làm thuê cho Mạc Thiệu Khiêm cũng là một lũ khốn nạn y
chang hắn, hết uy hiếp rồi lại dụ dỗ, chẳng còn trò nào hay ho hơn.
Tôi tức lộn ruột, nói:
- Thì tôi xin ngân hàng khác, tên họ Mạc đó tưởng mình là thánh chắc.
- Thưa Đồng tiểu thư, tôi chỉ hi vọng cô đến thăm cậu ấy, ngoại trừ việc
đó ra, tôi không yêu cầu gì cả, chỉ cần đến thăm cậu ấy là được.
Quản gia v