Thịnh Yến

Thịnh Yến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323752

Bình chọn: 8.00/10/375 lượt.

m anh, rõ ràng không muốn nói tiếp, đúng lúc đó lại nhìn

thấy chiếc CC của mình đỗ gần đó, lập tức nói: "Sao lại lái chiếc xe này đến đây?".

Anh lấy chìa khoá xe từ trong túi ra, mở khoá xong

nhét chìa khoá vào tay cô, còn mình thì đặt va li hành lí vào cốp sau,

nói: "Một chiếc xe tốt như thế, cả ngày để đó không đi, chẳng bao lâu sẽ hỏng mất". Anh cất hành lí xong, đậy cốp sau xuống, quay lại nhìn

thấy cô vẫn đứng đực ra đó, bước lại gần hỏi: "Sao thế?".

Cô ngẩn ra một lúc, rồi mới nhìn anh đáp: "Đã lâu rồi em không lái xe, anh lái đi".

Thế giới thay đổi từng ngày, thành phố cũng thay đổi từng ngày, những toà

nhà cũ bị dỡ bỏ, lập tức sẽ có những toà nhà mới mọc lên, đèn neon tối

nay có mười hai loại màu sắc, nhưng sáng ngày mai có thể sẽ là mười ba

màu. Giao thông có lẽ cũng ngày một tắc hơn, có điều lúc này đã gần ba giờ sáng, đến một tay đua xe liều mạng không sợ chết cũng đã đi ngủ từ

lâu rồi, con đường rộng thênh thang nhìn thật cô đơn trống trải, khiến

đêm thu càng thêm vẻ tiêu điều.

Lâm Khải Sương hỏi cô về nhà hay ở khách sạn, Hạng Mĩ Cảnh không hề do dự đáp về khách sạn.

Lâm Khải Sương hiểu cô, nói: "Nhà em lâu như vậy không có người ở, muốn

quét dọn chắc phải mất hai ngày, tạm thời ở khách sạn, đợi ngày mai anh

sẽ tìm công ty vệ sinh cho em".

Hạng Mĩ Cảnh ngắt lời anh: "Không cần đâu, em chỉ về xử lí chút việc, vài ba ngày sẽ đi".

Lâm Khải Sương gật đầu, không hỏi nhiều về chuyện căn hộ nữa mà hỏi cô có đói bụng, có muốn ăn gì không.

Cô không muốn đi lang thang trong thành phố, khéo léo từ chối: "Anh còn

chê em béo mà, em làm sao dám đắp thêm mỡ lên người nữa".

Lâm Khải Sương lại cười: "Phụ nữ trong thiên hạ này đều giống nhau, không thể nói được".

Trong tay Hạng Mĩ Cảnh có địa chỉ mà trước kia Bội Bội cho cô, nhưng bây giờ

cô không dám chắc Bội Bội có còn ở địa chỉ này hay không, vì vậy cô định ở khách sạn chếch với toà nhà tập đoàn Hải Thành. Ở đây khả năng gặp

phải người quen rất lớn, nhưng giờ này có lẽ sẽ không gặp phải ai, cô

bước vào làm thủ tục thuê phòng, thấy phòng đón tiếp không một bóng

người.

Lâm Khải Sương đưa cô lên phòng, anh còn cẩn thận vào

trong nhìn ngó cách bài trí của khách sạn, anh dựa vào trước cửa sổ bằng kính về toà nhà phía đối diện, từ tầng tám trở lên thuộc phạm vi thế

lực của tập đoàn Hải Thành. Anh liếc mắt nhìn Hạng Mĩ Cảnh, cảm khái

noi: "Khoảng cách giửa các toà nhà thật quá hẹp".

Hạng Mĩ Cảnh đi lấy nước để đun, nghiêm túc cười đáp: "Em không có ý định nhìn lén sang phòng người khác. Nếu không phải chuyện này liên quan tới Bội Bội,

thì Phương Tử Bác có tam cung lục viện cũng chẳng liên quan tới em".

Lâm Khải Sương tiện tay kéo rèm cửa sổ lại, "Những người có tam cung lục

viện đều là những người bản lĩnh đầy mình đấy, trình độ phải tương đương Dung Trí Hằng là ít, nhưng xã hội bây giờ, những người có bản lĩnh lại

chẳng có chút tâm tư ấy, mà những người mang tâm tư ấy thì chẳng có chút bản lĩnh nào. Trước kia Phương Tử Bác làm ăn thế nào anh không rõ

lắm, nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc anh có cảm giác anh ta là dạng công tử điển hình trong các gia đình giàu có thuộc thế kỉ mười ba, ăn

chơi hưởng thụ thì rất giỏi, nhưng xét về kinh doanh anh ta không có con mắt mà thủ đoạn cũng tầm thường".

Hạng Mĩ Cảnh lặng lẽ nghe anh

nói, ngập ngừng hai giây, mới tiếp lời: "Không phải ai sinh ra cũng đều

giỏi kinh doanh, chẳng phải anh cũng mất một năm mới quen đấy sao?".

Lâm Khải Sương thừa nhận: "Anh là bị ép phải làm, đến giờ vẫn chưa bị những tập đoàn khác nuốt chửng, một là vì anh xử lí tốt quan hệ trong nội bộ, hai là vẫn phải nhờ sự quan tâm chăm lo của các chú các bác trong nhà".

Hạng Mĩ Cảnh gật đầu: "Vận may là mấu chốt của thành công".

Lâm Khải Sương nói tiếp: "Nhắc đến vận may, thì mấy tháng gần đây không ai

bì được với Phương Tuân Kiệm. Tạm thời gác mối quan hệ lằng nhằng giữa anh ta với tập đoàn Hải Thành sang một bên, từ sau khi vào tập đoàn

Trung Lợi, anh ta làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Tháng trước, tỉnh

bên cạnh phao tin sẽ xây dựng thành phố mới ở khu Nam Sa, giá đất bên ấy lập tức tăng vọt. Kết quả khi Thiệu Giang Đào bỏ ra cả một đống tiền

mới biết những khu đất đẹp đều đã bị tập đoàn Trung Lợi thu mua từ nửa

năm trước rồi, cho chù bây giờ Phương Tuân Kiệm bán chổ đất ấy đi cũng

kiếm được cả núi tiền, lợi nhuận sau khi đưa vào khai thác sử dụng càng

không dám tưởng tượng".

Đã lâu Hạng Mĩ Cảnh cố ý từ chối nghe

những tin tức liên quan đến Phương Tuân Kiệm, đợi Lâm Khải Sương nói

xong, cô nhanh chóng bày tỏ thái độ không vui, trêu anh: "Em lại muốn

nghe chuyện của anh và tiến sĩ Liệu cơ".

Lâm Khải Sương cười

ngượng ngùng, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Không còn sớm nữa, anh không

muốn làm phiền em nghỉ ngơi. Ngày mai em nói chuyện với Bội Bội xong

thì gọi điện cho anh. Anh đi trước đây".

Hạng Mĩ Cảnh thấy bộ

dạng của anh như thế, lại cười trêu tiếp: "Ái chà, nước sắp sôi rồi,

chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện về tiến sĩ Liệu đã".

Lâm Khải Sương đã ra khỏi phòng, xua tay: "Để hôm khác đi".

Hạ


The Soda Pop