
ệc mới không khó, nhưng
chắc chắn nó tiêu tốn rất nhiều thời gian và sức lực của cô. Công việc ở Bảo Nhã cô xoay xở dễ như trở bàn tay, huống hồ cô còn phải đưa mình
ra ánh sáng thể hiện bản thân mình thật tốt để thu hút sự chú ý của
người đó, làm việc ở vị trí ấy, cô sẽ có nhiều nguồn tin hơn, cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Nếu xác định không thể cắt đứt quan hệ với
cuộc sống trong quá khứ, thì tại sao lại từ chối con đường nhìn có vẻ
như khá thuận lợi trước mắt chứ?
Con người và sự việc trên thế gian này luôn lặp đi lặp lại một cách trùng hợp, nhưng lại không thể nào đoán biết.
Sau khi trả vé máy bay quay lại Paris, Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy nhẹ nhàng một
cách kì lạ, giống như vừa bỏ được tảng đá nặng ra khỏi tim, không còn
phải lo lắng mỗi buổi tối đi ngủ sẽ bị cái bóng của nó đè lún vào trong
bùn lầy nữa.
Dung Ngọc Lan đúng là rất thiên vị cô, hiện chị ta
đang ở Đài Bắc tham dự triển lãm tranh, nhưng đã gọi điện hẹn cô ăn cơm
vào tối mai.
Cô không cần phải tìm đủ mọi lí do để từ chối quay
về Bảo Nhã nữa, khi nhận điện thoại rất tự tin, còn chưa chính thức quay về làm việc mà đã khách sáo xin Dung Ngọc Lan nghỉ phép: "Em có chút
việc phải đi Hồng Kông một chuyến, chắc vài ngày nữa mới về được".
Nghỉ phép dài gần một năm, Dung Ngọc Lan cũng không quan tâm tới việc cô
nghỉ thêm vài ngày nữa, nói: "Vậy đợi em về, chúng ta sẽ tụ tập một
bữa. Không hiểu sao mấy tháng nay lại nhiều việc đến thế. Còn không
duy trì được việc tụ tập mỗi tháng một lần cơ", rồi sau đó cười: "Em
trốn việc lâu như vậy, khi nào em quay lại làm việc phải tạo áp lực cho
em mới được".
Đương nhiên là cô nhận lời ngay.
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Dung Ngọc Lan, Diêu Bội Bội xuất hiện.
Hôm qua cô bỏ bom Bội Bội, nhưng vì hiện tại cô bé cũng không dám gây sự
với cô, nên tuyệt đối không dám mở miệng nhắc tới việc mình đã phải đợi
suốt ba tiếng đồng hồ, chỉ cười ha ha xoè thực đơn ra trước mặt cô, vui
vẻ nói: "Chẳng mấy khi em có cơ hội mời chị đi ăn, muốn ăn gì cứ gọi
đừng khách sáo".
Cô nhìn xuống thực đơn, tay phải chầm chậm lật giở, rồi lại chậm rãi bảo: "Muốn mời chị ăn cơm, sau này còn nhiều cơ hội".
Diêu Bội Bội hoàn toàn không nghĩ tới lời nói của cô còn có ý khác, nhanh
chóng tiếp lời: "Paris cũng không quá xa, nếu chị nhớ em, em sẽ lập tức
bay sang đó để chị được nhìn thấy em bằng xương bằng thịt".
Cô không lòng vòng nữa, hơi ngước mắt lên nhìn Bội Bội: "Chị đã quyết định tạm thời ở lại Thượng Hải".
Diêu Bội Bội nhất thời thất kinh, giọng điệu trở nên kích động: "Chị không
phải vì em nên mới đưa ra quyết định ấy đấy chứ? Chị! em đã nói với chị rồi, em biết rõ con đường mình chọn là con đường gì, và sẽ có kết cục
thế nào. Chị không cần phải vì em mà thay đổi cách sống của mình".
Cô không muốn cho Bội Bội biết mọi chuyện, vậy là cười bảo: "Em tưởng bản
thân em có ma lực hấp dẫn tới mức chị phải ở lại vì em sao? Có rất
nhiều lí do khiến chị đưa ra quyết định này, hiện tại chị chưa nói rõ
được, dù sao cũng không hẳn là vì em".
Diêu Bội Bội không tin lắm, thoáng liếc mắt nhìn cô, rõ ràng là đang đợi cô nói tiếp.
Cô không mềm lòng, chọn đề tài mà Bội Bội hứng thú để nói: "Chị sẽ không
can dự vào công việc và cuộc sống của em, bởi vì con đường này là do em
tự chọn, mà đa phần chúng ta đều không có cơ hội được chủ động lựa chọn
cuộc sống của mình. Chị sẽ không ép em, có những nỗi đau phải tự mình
nếm trải mới thật sự hiểu đến tột cùng có bao nhiêu đau đớn. Em không
còn là trẻ con nữa, sức khoẻ của cậu không tốt, nhưng cậu mợ không phải
là người trong nghề, chị chỉ mong em hãy cố gắng hết sức để khiến họ
được vui vẻ hơn, đừng chọc giận họ. Còn về phần Phương Tử Bác, em nói
em không thật sự dành tình cảm cho anh ta, chị hi vọng em nói thật, bởi
vì anh ta chưa chắc đã đảm bảo cuộc sống về lâu về dài cho em".
Hạng Mĩ Cảnh không biết Bội Bội nghe lọt lai được bao nhiêu lời mình nói.
Một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, vừa mới ra xã hội, có quá nhiều suy
nghĩ và quyết định, thanh niên nây giờ chẳng mấy ai chịu nghe lời những
người di trước, nhưng cô hi vọng Bội Bội không coi Phương Tử Bác là chổ
dựa lâu dài của mình. Đàn ông xét cho cùng chẳng có mấy kẻ đáng tin,
đặc biệt Phương Tuân Kiệm ngày một lớn mạnh đang từng giờ từng phút
chuẩn bị tấn công tập đoàn Hải Thành. Trước mắt tương lai của Phương
Tử Bác xán lạn, chẳng qua là vì chưa bị người ta chính thức đặt lên bàn
mổ xẻ mà thôi.
Máy bay đáp xuống sân bay Xích Liệp Giác thuộc đảo Đại Nhĩ Sơn đúng năm giờ chiều.
Không khí ở đây rõ ràng nóng hơn ở Thượng Hải rất nhiều, Hạng Mĩ Cảnh vắt
chiếc áo khoác ngoài màu trắng sữa trên tay, mặc độc một chiếc áo len
màu hồng. Hồi cô rời khỏi Hồng Kông thì sân bay vẫn chưa đi vào sử
dụng, nhưng trong mấy năm đi làm cũng có về lại mấy lần, thậm chí có hai lần đi nghỉ ở nước ngoài về đã dừng chân nơi đây một thời gian. Mặc
dù cô không được coi là người Hồng Kông chính gốc, nhưng vì có môi
trường, nên tiếng Bạch Thoại nói vẫn rất chuẩn, dù vội vội vàng vàng
chạy tới đây để tìm lại tunh tíc