
gập ghềnh, thấy nàng chơi đùa rất vui vẻ,
cũng quên luôn chuyện xuống núi. Cảnh núi non sông suối hấp dẫn nàng,
nàng cảm thấy rất vui, cởi hẳn chiếc áo choàng ra, xoay người luồn vào
trong thác nước, biến thành một con trai lớn to đến bốn thước [4'>.
Dung Trần Tử suy đi nghĩ lại vẫn không thể lí giải nổi, một con trai, rốt cuộc đã làm thế nào để tu thành người của Hải tộc?! Rồi cuối cùng
lại còn trở thành Hải hoàng nữa.
Điều này quả thật là một bí ẩn không thể giải đáp.
Dung Trần Tử còn đang thấy khó hiểu, thì đột nhiên xung quanh có một
luồng yêu khí dày đặc bốc lên. hắn vội đi xem con trai tinh đang ở dưới
thác nước kia, dường như nàng cũng cảnh giác thấy có điều gì đó không
đúng, kinh ngạc lo lắng dáo dác ngó quanh.
Không phải nàng ấy.
Dung Trần Tử âm thầm bấm niệm thần chú, không lâu sau giữa cảnh trời
đêm tối tăm, một đám sương mù trắng xóa dần dần ngưng kết lại thành hình người. Thoạt nhìn thấy giống một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, nhưng
giọng nói thì không rõ nam hay nữ: “Sớm đã nghe nói Dung Trần Tử đạo
trưởng nghiêm thủ đạo nghĩa, không gần nữ sắc, thì ra cũng chỉ là dối
gạt người đời mà thôi”. Nó lướt đến trước mặt Dung Trần Tử, đổi giọng nữ nhẹ nhàng mềm mại: “Tướng mạo đạo trưởng như vậy, yêu quái thế nào
không tìm, lại đi tìm một con trai tinh”.
Dung Trần Tử là người không thể chịu được phiền phức. hắn là Lộc Tồn
Tinh Quân[5'> chuyển thế, sinh ra đã mang trong người huyết mạch thần
tiên, hương vị máu thịt đối với yêu quái mà nói có sức hấp dẫn vô cùng
lớn, hơn nữa tương truyền kẻ nào ăn được thịt thần thiên sXược trường
sinh bất lão. Chính vì vậy, lâu nay yêu quái bao vây hắn đông không kể
hết, cũng chỉ vì muốn nếm thử hương vị thịt thần thiên, những kẻ hư tình giả ý có, những kẻ ra tay cưỡng đoạt thì lại càng nhiều vô kể. Trước
kia thì có sư phụ dùng trăm ngàn cách bảo vệ, ngày tháng sau này, hắn
cũng tự rèn luyện trở thành một người đầy bản lĩnh. Hôm nay, chạm trán
lũ yêu quái, bất luận bản thể đó có xinh tươi diễm lệ đến mức nào, cũng
khó lòng khiến hắn nảy sinh chút ý niệm mờ ám.
Mắt thấy vụ yêu [6'> đi đến càng lúc càng gần, hắn khẽ cong đầu ngón
tay phải lại, thanh bảo kiếm đột nhiên được rút ra, con yêu quái vội lùi ra sau, thanh âm lại biến thành giọng nam thô khàn: “Khen cho tên đạo
trưởng vô tình, có thể dẫn trai tinh ra ngoài tắm chung, nhưng lại không chịu để người ta đến gần nửa bước. Người ta có chỗ nào không bằng con
trai tinh đó chứ?”.
Trán Dung Trần Tử nổi hết cả da gà, đường kiếm bay đi tạo thành một
luồng kim quang. Lúc này, Hà Bạng ở trong thác nước đã trèo lên một tảng đá lớn, dải thắt lưng của Dung Trần Tử vẫn đặt bên cạnh, số lê gai bên
trong cũng chỉ còn có một nửa. Nàng đã biến lại thành người, chùi sạch
đám gai ở vỏ lê lên thắt lưng, rồi bỏ vào miệng, lại còn cố tình gây
rối: “Dung Trần Tử, nó muốn tắm chung với ngươi, thì ngươi phải kì cọ
với nó trước đi đã”.
Dung Trần Tử phớt lờ nàng, lao vào đánh nhau với vụ yêu. hắn bủa vây
tứ phía bằng những luồng ánh sáng vàng, nhưng vụ yêu vốn không phải thực thể, nó tan ra thành sương mù, rất nhanh đã trốn thoát. Lúc sắp đi còn
lưu lại một giọng nam trầm khàn kinh điển thường thấy trên sân khấu
kịch: “Dung Trần Tử, ta nhất định sẽ quay trở lại!”.
Hà Bạng ngồi trên tảng đá lớn, vừa ăn lê gai vừa xem trò vui.
Hôm sau, Thanh Hư quan có đệ tử tới hành giới lễ. Dung Trần Tử suốt
mấy ngày liền đều không được ngủ ngon, nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh
thần, chủ trì nghi thức trai giới [1'>. Đây là lễ nhập đạo mà Thanh Hư
quan trước giờ luôn coi trọng, khung cảnh cũng vô cùng náo nhiệt. Trước
khi nghi thức bắt đầu, cần phải khuấy động không khí trước, toàn bộ
người của Thanh Hư quan đều có mặt, chủ trì pháp sư lĩnh xướng kinh văn, nhưng chỉ hát thôi thì không đủ, còn phải đệm thêm nhạc cụ, ngoài các
loại pháp khí như chuông đồng, đàn đá, chuông nhỏ còn có khèn, tiêu,
sáo, đàn nhị và nhiều loại đàn cùng phối hợp.
[1'> Trai giới là ngày Phật tử tại gia, ăn chay một số ngày nhất định trong tháng, thường là ngày mùng một và ngày rằm âm lịch.
Hà Bạng cảm thấy rất thú vị, nhoài người ra khỏi đám cành lá rậm rạp
bên cạnh đạo trường để xem trộm, khi nghe được thì mở cờ trong bụng.
Dung Trần Tử liếc nhìn nàng một cái, rồi vẫn nghiêm túc niệm kinh, dáng
vẻ chuyên tâm không vướng bận.
âm nhạc dùng bài “Tam quy y”, ngữ điệu của Dung Trần Tử uyển chuyển,
lại không bó buộc theo khúc phổ, nên rất mềm mại, nghe vô cùng êm tai.
Đến khi hát kinh văn xong, đệ tử thụ giới tiến lên phía trước nghe giáo
huấn.
Giới luật của Đạo môn quá nhiều, cái gì mà “Thái Thượng Lão Quân giới kinh”, “Lão Quân âm tụng giới kinh”, “Tam động chúng giới văn” rồi vô
số thứ khác nữa. Lúc đầu Hà Bạng còn cố nghe, nhưng sau thì giống hệt
như đang nghe hát ru, đầu bắt đầu gật gù như gà mổ thóc. Đến khi Dung
Trần Tử giảng đến Tam quy ngũ giới [2'>, thì nàng cũng say giấc trên cây.
[2'> Tam quy là quy y Tam bảo: Phật, Pháp, Tăng. Ngũ giới là: không
giết hại, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không say xỉn.
“Thứ n