
ếu tao khuyên mày sẽ phải làm gì tiếp theo.. mày có nghe không?
- Có thể..
Ki đứng dậy xoa đầu nó..
- Tao sẽ luôn ở bên mày.. dù mày vui hay buồn, dù đau khổ hay hạnh phúc, dù mày tốt bụng hay xấu bụng :p.. Tao chỉ có thể làm như vậy thôi! – Ki kéo nó đứng dậy: Nào! Đi thôi! Chúng nó đang chờ kìa!
Nó biết… Thực ra trên đời này, Ki vẫn hiểu nó nhất.. Dù Ki chẳng bao
giờ nói ra.. dù Ki luôn luôn bình thản đến lại lùng.. Tuy nhiên… Ki vẫn
không phải là người khó đoán.. ít nhất là đối với nó.. Ki luôn để cho nó một khe hở để nó bước vào trong trái tim.. Ki cũng như nó.. không phải
là một người hạnh phúc.. không có một gia đình đúng nghĩa.. Bố mẹ Ki mới li hôn.. Chil - người yêu Ki vì không thể hiểu nổi Ki cũng bỏ Ki.. Theo luật, mẹ Ki được quyền nhận nuôi Ki nhưng Ki nhất quyết không sống
chung một mái nhà với những con người xa lạ. Cậu ta ở một mình trong căn nhà tập thể cũ trước đây của bà ngoại. Ki – con người luôn có cái vẻ
khó gần và lạnh lùng, thực chất ra trái tim của con người này cũng yếu
đuối và dễ bị tổn thương.. như tất cả mọi người.. Chỉ có điều Ki không
khóc.. Có lẽ sĩ diện của một thằng con trai không cho phép cậu ta rơi
lệ.. Còn nó, nó có gia đình đấy chứ.. Có bố mẹ đấy chứ.. Nhưng có để làm gì khi chẳng bao giờ nó thấy bố mẹ nó ở bên cạnh nó.. Bố nó đâu có muốn nó ra đời.. Bố nó chỉ mong đó là một thằng con trai để thay thế người
anh chết yểu của nó thôi.. Nó là kết quả ngoài ý muốn của bố và mẹ..
Buồn cười.. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có chị gái nó luôn chăm sóc cho nó.. chỉ hơn nó 3 tuổi.. Có người thân, cuộc sống thật đầm ấm biết bao.. Nhưng
giờ chị cũng đi du học mất rồi.. Nó chỉ có một mình.. với căn nhà
trống.. Nó mệt mỏi, cô đơn.. Và những chuyện không vui thường xảy ra
cùng một lúc hay sao ý? – Một tháng sau, nó chia tay Khánh khi biết hắn
ta phản bội mình.. Khánh quen một cô gái ở lớp học thêm.. hay nhắn tin,
gọi điện cho nhau.. Lúc đó, xảy ra nhiều chuyện khiến nó buồn… nó chẳng
còn hơi sức mà quan tâm đến cuộc sống của người yêu nó nữa.. Thời gian
chuyện trò của hai đứa ít hẳn đi.. tin nhắn đến cũng thưa dần.. Rồi nó
biết.. Khánh có người khác.. Nó tình cờ đọc được một comment trên blog
của Khánh.. Dù rằng đã cố xóa đi hết những comment khác.. nhưng rốt
cuộc.. vẫn bỏ sót.. Nó click vào blog của cô gái kia.. Họ đã yêu nhau
gần hai tháng rồi.. Nó chia tay.. Cô đơn lại càng cô đơn.. hận thù.. căm ghét.. Nó trở nên quá ư đáng ghét.. nó đóng chặt trái tim.. và mặc
định.. không có ai trên đời này cần đến sự tồn tại của nó.. Và nó bắt
đầu sống trong những giấc mơ.. với hình bóng quen thuộc của con người
ngày nào nó cũng dõi theo.. nó mơ một giấc mơ hạnh phúc bên gia đình –
có bố, có mẹ, có anh trai, chị gái.. và sự có mặt của nó trên đời không
phải là thừa thãi.. Ấm áp lắm.. hạnh phúc lắm!.. Nó cảm thấy thật yên
bình.. Cầu mong có thể mãi mãi như vậy.. Cho đến ngày, nó gặp lại anh,
trong tay một Hot girl của trường – Hoàng và Lil. Nó nhận ra một sự thật rằng, giấc mơ của nó, con người của nó quá ư là giả dối và viển vông.
Nó không có một gia đình thực sự, không có một tình yêu thực sự, và
không có một con người thực sự.. Nó.. căm ghét cuộc sống này.. Mùa Noel.. mùa những cái ôm chặt và những bàn tay ấm áp.. mùa của tình
yêu và sự chia sẻ... Nó đã từng nghĩ noel năm nay dù không có gia đình
nhưng vẫn sẽ rất vui khi cùng bạn bè đón tiếng chuông nhà thờ ngân từng
hồi.. từng hồi một vang xa.. Nhưng…
Noel năm nay… Nó ngồi một mình trên sân thượng lạnh giá.. sau khi
thắp dãy đèn hoa đăng sáng trưng bên hiên, tự tay bày biện bánh ngọt,
hoa quả, rượu vang, nước ngọt..Từng đợt gió lạnh buốt xuyên qua da
thịt.. Năm nay, nó muốn đón noel một mình
Màn hình điện thoại nhấp nháy… Ki calling… Nó không nghe..
Một cuộc gọi nhỡ..
Màn hình điện thoại lại nhấp nháy… Vịt calling.. Không trả lời..
Hai cuộc gọi nhỡ…
Xíu calling.. No answer..
Ba cuộc gọi nhỡ…
Tin nhắn đến - Gà: “Mày đang ở đâu thế! Có nhà không xuống mở cửa đi”
Tắt máy…
Mèo calling.. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.. Bực mình.. Mèo dập máy ném cốp một cái vào ví..
- Nó ở nhà đấy! – Mèo nói.
- Nhím! Xuống đây mau! – Mèo hét ầm ĩ lên..
- Bình tĩnh nào! – Ki nói.. Ki khum hai tay trên miệng rồi nói vọng lên: “Noel vui vẻ nhé!”
- Chúng mình đi đón noel thôi – Xíu nói
- Không được! Tao muốn chờ Nhím! – Mèo nói
- Nó không muốn đi thì thôi! Tao đố mày lôi nó ra khỏi nhà được đấy! – Gà nói
- Chắc là nó đi chơi với bố mẹ rồi! Thôi đi đi! – Ki giục..
Im lặng.. Nó mở máy lên… Tin nhắn mới của Ki: “Đừng có đứng trên ban
công mãi như thế.. Đi ngủ đi!” – Nó tắt máy rồi mỉm cười.. cắt chiếc
bánh ngọt trên bàn rồi ăn.. Đón giáng sinh một mình cũng có cái hay
riêng của nó.. chỉ có điều.. cô đơn thật! Nó nhớ đến anh.. nhớ đến những lời nói của anh.. cách cư xử nhẹ nhàng của anh.. Giờ này chắc anh đang
cùng Lyl chờ đợi tiếng chuông nhà thờ ngân vang.. Nó chắc rằng, có lẽ nó hơi ảo tưởng về anh.. Nó không nên để hình ảnh của anh choáng ngợp tâm
trí, không nên dùng trái tim để quyết định