
vọng có thể ôm anh cùng
nhau ngã vào…… Cô nảy sinh ý nghĩ ác độc nâng đầu người đàn ông trong
lòng lên, đem đôi môi đỏ màu son tràn ngập lửa nóng áp lên môi anh.
Người đàn ông thoáng từ chối một chút liền bắt đầu chậm rãi đáp lại cô,
hơn nữa dần dần chủ động dùng đầu lưỡi công kích khoang miệng cô từng
tấc một. Hạ Tuyết biết anh sắp thanh tỉnh, nếu làm cho anh trầm luân ở
một thế giới mê loạn, anh sẽ không nhận ra người phụ nữ mình ôm trong
lòng có phải hay không là người anh muốn. Nghĩ vậy, cô vươn ra một bàn
tay linh hoạt thân nhập vào quần áo ngủ của anh, mềm nhẹ cầm lấy phần
dục vọng sớm đã thức tỉnh …… Một tiếng hừ nhẹ, anh quả nhiên có phản ứng mãnh liệt, phía trước áo của cô nhanh chóng bị công kích, trước ngực
tràn đầy hơi thở nóng rực của anh,“Có phải hay không nhớ anh? Anh biết
em không nỡ bỏ lại anh……” Thanh âm của người đàn ông mang theo dục vọng
khàn khàn, quần áo trên người cũng như tiếng hô hấp của cả hai đều hỗn
loạn, từ trong cả hai người đồng thời xuất ra một loại dục vọng cuốn lấy lẫn nhau trầm luân vào một thế giới khác …
Yêu anh nhiều như vậy năm, Hạ Tuyết lần đầu tiên biết dùng nhiệt độ
cơ thể an ủi lẫn nhau là một loại rung động khiến lòng người lạc phách
như thế nào, cũng là lần đầu tiên cô biết đến anh lại có thể đối với cô
có cảm giác hấp dẫn, mê hoặc…… Ngay tại lúc Lam Thành vừa muốn lật người áp cô xuống, cô lại dùng sức đè lại thân mình anh, cúi đầu xuống, đưa
vật dục vọng lửa nóng của anh đã sớm cứng rắn vào khoang miệng mình. Cô
biết, chỉ có thời điểm người đàn ông này không thể khống chế mới có thể
cho cô cái cô muốn , mới có thể cho cô càng nhiều……
Lam Thành rốt cục bởi vì thình lình xảy ra một loại khoái cảm xa lạ
há to mồm hấp khí, đầu óc lại đột nhiên thanh tỉnh lại không ít, rốt cục ý thức được người này không phải là người mà anh mong chờ, loại khoái
cảm mãnh liệt này khiến cơ thể hít thở không thông, thậm chí mang theo
một cảm giác khiến cho anh vạn kiếp bất phục trí mạng. Anh khẽ hé ánh
mắt, còn chưa thấy rõ ràng người phụ nữ trên giường là ai, thứ đầu tiên
đập vào mắt là người đang đứng ở cửa, người phụ nữ đó đang dùng biểu
tình không cách nào hình dung được hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm nhìn
anh. Lam Thành thân thể run lên, rốt cục bởi vì khẩn trương mà không
khống chế được …… Cùng lúc đó, Hạ Tuyết tựa hồ cũng đã nhận ra cái gì,
cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn phía ngoài cửa, dục vật trong tay
căng thẳng, người đàn ông dưới thân đột nhiên co rúm, một cỗ chất lỏng
nóng rực niêm trù liền phun trào ra……
-
Hết thảy đều yên lặng .
Đông Hiểu Hi bị cảm giác không thể thoát phá ra được từ ngữ nào kìm
chặt đáy lòng, nơi yếu ớt nhất trong cô. Ngay tại nửa giờ trước, ba cô
còn khoan dung lý giải với cô nói, đừng để bệnh nhân một mình ở lại
trong nhà, nguy hiểm. Nếu Trạm Trạm thích anh, mà anh có năng lực trở
thành một ông bố đủ tư cách, ba mẹ cô cũng không muốn can thiệp nhiều
lắm…… Cô vì vậy mà mang theo cảm giác thoải mái cùng sung sướng trở lại
nơi này, không ngờ vào cửa nghênh đón cô lại là loại thanh âm cực kỳ quỷ dị cùng hình ảnh khó coi……
Lam Thành suy sút ngã vào trên giường, dùng chăn che thân thể lõa lồ
không chịu nổi của chính mình, sống lâu như vậy anh chưa bao giờ khổ sở
chật vật như bây giờ, thậm chí không biết phải đi tranh thủ cái gì, yêu
cầu cô tha thứ cái gì. Anh đành buông tha mọi cố gắng, ngơ ngác nhìn
trần nhà, chờ đợi xử quyết. Anh biết lần này là khó thoát khỏi chữ ‘Tử’, cũng không biết sẽ là chết vì bệnh tật, hay là sẽ bị cô từng chút từng
chút một tra tấn chí tử, nếu có thể lựa chọn, anh hy vọng quá trình càng lâu càng tốt……
“Cô đi đi, nơi này không cần cô.”
Rốt cục có người mở miệng nói chuyện, là thanh âm của Đông Hiểu Hi.
Thực bình tĩnh, bình tĩnh đến làm người ta không rét mà run. Lam Thành
biết sự bình tĩnh này đằng sau hàm xúc cái gì, anh suy sút nhắm mắt lại, cầm lấy gối bên người úp lên trên mặt mình, giờ phút này, anh cái gì
cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn làm, cũng cái gì cũng không
muốn đi suy nghĩ……
Hạ Tuyết sửa sang lại quần áo xong, nhìn Đông Hiểu Hi, trên mặt bày
ra một nụ cười không hề áy náy “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi.”
“Không có gì để nói chuyện với cô cả.” Đông Hiểu Hi không hề chớp mắt nhìn cô ta, cô có điểm cảm thấy không tin được đây là người bạn thân
đại học bốn năm cùng ăn, cùng ở chung phòng, uổng phí cô tín nhiệm đem
Lam Thành phó thác cho cô ta, gần hai giờ liền xảy ra sai lầm. Có lẽ
việc này không phải là sai lầm, cũng không phải ngẫu nhiên, cô rốt cục
biết Lam Thành vì cái gì đem Hạ Tuyết điều đi Hải Nam rời xa thành phố
này, cũng rốt cục biết Lam Thành vì cái gì bận trăm công ngàn việc lại
đến sân bay đón cô ta, có lẽ ba năm qua quan hệ bọn họ sớm đã không còn
như trước ……
“Đông Hiểu Hi, tôi yêu Lam Thành, một chút so với cô cũng không kém.”
Nghe thấy câu đó, Đông Hiểu Hi rốt cục nở nụ cười châm chọc. Nếu cô
ta thật sự thương anh, sẽ không sẽ làm anh giờ phút này không biết làm
sao nằm ở trên giường thừa nhận loại sự sỉ nhục này. Cô