
rất chăm chú.
Thái độ chăm chú của anh đã làm cảm động Nại Nại đang hoang mang, cô rướn đầu
lên đặt một nụ hôn đột ngột vào má anh. Động tác có chút vụng về và ngốc nghếch
của cô khiến Lôi Kình không kịp phản ứng, anh ôm lấy khuôn mặt cô nhìn ngắm
thật kĩ, người phụ nữ bên dưới anh dường như có chút ngượng ngùng. Thấy anh
nhìn mình đầy kì quái, Nại Nại vội vã dùng sức đẩy tấm thân đang đè lên người
mình ra một bên, xoay người lại, vùi đầu vào đệm rồi nói: “Kĩ thuật của anh rất
tốt, cảm ơn.”
Căn phòng mờ mờ ảo ảo, tấm lưng trần và những đường cong trên cơ thể cô đều mê
hoặc người đàn ông phía sau, nhưng lúc này anh đang phải chiến đấu với sự tôn
nghiêm của người đàn ông trong mình, tạm thời lựa chọn lờ đi sự thu hút chết
người của cô.
“Đồ ngốc, em coi tôi là trai bao sao?” Lôi Kình gầm lên tức giận. Tiếng quát
này khiến Nại Nại đang mặt đỏ tưng bừng bỗng choàng tỉnh, cái này thì có liên
quan gì với nhau? Cô nhớ là lời cô nói là lời cảm ơn, tại sao lại bị liên tưởng
đến thân phận nhân viên phục vụ rồi?
“Em không có ý gì khác, ý của em là… rất… rất tốt… rất tốt.” Nại Nại giải thích
lèo một hơi, mặt lại đỏ rực lên.
Đây là lời nói thẳng toẹt nhất trong những lời Nại Nại nói trong suốt ba mươi
năm của cuộc đời, trước đây lúc lên giường cùng Lữ Nghị, cô còn chẳng dám phát
ra âm thanh quá to, sự khen ngợi tình tứ này Lữ Nghị cũng chưa từng được hạnh
phúc mà tận hưởng dù chỉ một lần.
Đương nhiên, có lẽ những người như Lôi Kình đã từng nghe những lời tình tứ còn
mãnh liệt gấp bội khi ân ái sẽ cảm thấy câu nói của cô là châm biếm, nhưng Nại
Nại thề rằng đây là lời khen thưởng mĩ miều nhất dành cho kĩ thuật hoàn hảo của
anh mà cô có thể nghĩ ra được.
Lông mày của Lôi Kình nhướng lên rồi lại hạ xuống, anh mím môi thật chặt, sau
một lúc lâu, anh kéo Nại Nại quay người lại, áp mặt cô vào lồng ngực mình, đặt
cánh tay dưới đầu cô thay cho gối, anh rít qua kẽ răng bốn chữ trong giọng nói
khản đặc: “Đồ ngốc, ngủ thôi!”
Căn phòng không mở cửa sổ tuy không lạnh, thậm chí trong vòng tay anh còn cảm
thấy hơi nóng, tấm đệm bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi phía dưới cơ thể khá là
không thoải mái, cô muốn xoay người tìm một tư thế thoải mái nhất để ngủ thì bị
anh cắn vào vành tai: “Nếu em không ngủ thì chúng ta có thể làm thêm lần nữa.”
Hơi thở của anh cộng thêm mùi mồ hôi sau khi ân ái khiến cô cảm thấy quá sức
gợi tình, Nại Nại tự nhận thấy cơ thể cô quá mềm yếu không thể tiếp nhận được N
lần ân ái chỉ trong một đêm, thế nên đành phải thận trọng nép đầu vào ngực anh
nhắm mắt ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, đôi môi Nại Nại khẽ nhếch lên, cười tít mắt, cô
nghĩ: Có lẽ, vòng tay này cũng không đến nỗi tồi. Ít ra trước mắt, nó đủ ấm áp
và an toàn.
Thực ra, thêm một người đàn ông ngủ cùng cũng không t
Câu chuyện năm 1996
Sau khi chơi bời tẹt ga cả một mùa hè cuối cấp ba, Nại Nại bắt đầu cau mày nhăn
mặt khi vào học, cảm giác đầu tiên khi rời khỏi Đông Bắc đến Bắc Kinh đó là
“nóng”, rõ ràng đầu tháng chín là gió thổi vi vu, thế mà mặt trời to lớn ở đây
vẫn cứ hừng hực thiêu đốt con người ta. Mà điều khiến cô bất mãn nhất đó là,
tìm đi tìm lại cũng không tài nào tìm ra các đàn anh đàn chị của khoa xây dựng
đến tiếp đón, điều này rõ ràng là không phù hợp với khẩu hiệu “Khiến tân sinh
viên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình lớn” được in trên sổ tay nhập học mà!
Trong khi đó biểu ngữ treo trước cổng trường thì rõ là bắt mắt, đáng tiếc là kí
túc xá thì quá là đổ nát, đến trụ sở chính trường cấp ba của cô còn hơn đứt, cả
một hàng dài những dãy lớp học xây bằng đất xám xịt đầy bụi với những bức tường
đầy rêu phong, chỗ này cũng quá là thảm hại rồi đấy, năm nay cũng thu nạp hơn
một vạn sinh viên mới, thế mà trông chả khác nào một khu cứu tế.
Cô ngoảnh đầu lại nói với mẹ: “Hay là… chúng ta về đi? Con ôn lại một năm, sang
năm thi Thanh Hoa.”
Mẹ Nại Nại nói: “Không được, ngộ nhỡ sang năm chỉ thi đỗ cao đẳng thì làm sao?”
Nại Nại vô cùng căm phẫn: “Dù có là cao đẳng thì cũng tốt hơn cái này chán, cái
trường này quá là cũ nát.”
Mẹ Nại Nại vỗ vỗ vai cô: “Tuy trường có hơi nát, nhưng mà mẹ đã nghe ngóng rồi,
trường này nhiều nam sinh lắm, chuyên ngành của con thậm chí còn cứ mười nam
chỉ có hai nữ, cơ hội chọn đối tượng là vô cùng lớn.”
Nại Nại chu miệng, lấy tay chải chải lại túm tóc đuôi ngựa, mẹ Nại Nại nói,
chải tóc như thế trông cô giống như một con búp bê. Tuy đã vô số lần thầm phản
kháng trong bụng, nhưng Nại Nại vẫn quyết định nghe ý kiến của người đi trước.
Có lẽ, lời nói đó chưa chắc đã đúng, nhưng mẹ Nại Nại đã sống bao nhiêu năm như
vậy nhất định là có kinh nghiệm nhất. Nại Nại nghĩ.
Quả nhiên, dưới bóng cây rậm rạp cao lớn, một chàng trai sáng chói với khuôn
mặt tươi tắn nụ cười xuất hiện trước mặt cô, áo T-shirt màu trắng, quần bò màu
xanh, ánh mặt trời rọi trên người anh, toát lên một cảm giác tươi mới và sạch
sẽ.
Từ người anh tỏa ra một thứ ánh sáng màu vàng kim, anh mỉm cười, rất lịch sự và
lễ phép: “Chào em, có phải em là sinh viên mới của khoa xây dựng khôn