
Nhiếp Tiểu Thiến
xuất ra hoàn toàn tinh thần, cười tủm tỉm nói: “Thật ngại quá, dì, con còn có
việc phải đi trước, hẹn gặp lại.”
Đóng kín cửa xe
taxi, cô mới có được cảm giác như vừa trút đi được một gánh nặng.
Chuyện chi phiếu
lần trước, bởi vì chuyện của Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô sẽ không lại nói cho Đới
Xuân Diệu, hiện tại nghĩ lại, cũng cảm thấy không trọng yếu, bởi vì Đới Xuân
Diệu cũng chưa chắc đã làm được gì. Hơn nữa nói cho anh cũng vô ích, cho nên
hay là thôi đi.
Qua thật lâu về
sau, Nhiếp Tiểu Thiến mới biết được, hôm nay gặp được Đới mẹ cũng không phải
một sự trùng hợp, cô cũng may mắn chính mình lúc ấy buông túi to ở trong tay,
khom người xuống nhặt hộ túi to cho bà.
***************
Chương 35: Bão đến đây
Kể từ sau lần
trước ở trên đường gặp được mẹ của Đới Xuân Diệu, trong đầu Nhiếp Tiểu Thiến
vẫn có một loại cảm giác khó tả. Có lẽ là cô cảm giác mình quá mức hài lòng, cô
cảm thấy ánh mắt lần đó mà phu nhân tao nhã nhìn mình không có đả thương người
như hai lần trước. Đêm nay Đới Xuân Diệu nói là không trở lại, phải về nhà một
chuyến. Nhiếp Tiểu Thiến sau khi một mình đi ăn cơm tiệm, lại thuận tay gói một
con cá về cho Ninh Thái Thần.
Sau khi rửa mặt
xong, lại đắp mặt nạ, một mình miễn cưỡng nằm ở trên giường, bên cạnh trống
trơn, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác mất mát. Không hiểu được lúc
này tên háo sắc kia đang làm gì? Ăn cơm? Nói chuyện phiếm? Hay là là xử lý công
sự? Xoay người trằn trọc một hồi lâu, cũng không ngủ được. Nhiếp Tiểu Thiến
trong lòng vô cùng bực bội, dứt khoát đứng lên xem tivi.
Thanh âm tiếng
đóng cửa vang lên, Nhiếp Tiểu Thiến mừng rỡ, nghĩ thầm chắc là Đới Xuân Diệu
trở lại đây?
Cửa bị mở ra,
quả nhiên a, Đới Xuân Diệu hùng hổ vọt vào bên trong phòng. Nhìn thấy Nhiếp
Tiểu Thiến ngồi cuộn tròn trên ghế sô pha nhìn chằm chằm chính mình, giật mình
sửng sốt, mới kịp có phản ứng.
“Như thế nào
khuya như vậy còn chưa đi ngủ?” anh thoạt nhìn tâm tình không được tốt lắm,
nhưng là tận lực dùng ngữ điệu nhẹ nhàng.
“Anh không có ở
bên cạnh, ngủ không được.” Nhiếp Tiểu Thiến nói rõ ràng.
Nghe nói như
thế, Đới Xuân Diệu trên mặt thoáng dễ nhìn một chút, ngồi xuống dụ dỗ cô nói:
“Ngoan ~ cũng đã hơn một giờ rồi, đi ngủ trước đi, anh đi rửa mặt một chút rồi
sẽ vào.”
Nhiếp Tiểu Thiến
nghe vậy, hôn phớt lên má anh một cái, ngoan ngoãn trở lại trong phòng. Hôm nay
tâm trạng của Đới Xuân Diệu có vẻ không tốt, rất xa cũng cảm giác được anh phát
ra hơi thở rất đáng sợ, không phải là chỉ về nhà sao? Tại sao có thể tức giận
như vậy? Chẳng lẽ là cãi nhau với người trong nhà sao? Hay là lại bị bức hôn !!
“Tiểu Thiến.”
Đới Xuân Diệu ôm chặt lấy Nhiếp Tiểu Thiến, trên mặt tuấn mỹ lộ ra một tia do
dự “Tiểu Thiến, nếu mẹ của anh......”
Nhiếp Tiểu Thiến
nhìn vẻ mặt khác thường của anh, cảm thấy rất là kỳ quái, không khỏi hỏi: “Mẹ
anh làm sao?”
“Nếu như mẹ anh
có làm khó dễ em, em phải nói cho anh biết, rõ chưa.” Đới Xuân Diệu đột nhiên
thốt lên một câu như vậy, đoạt trước một bước nhanh thang máy.
Bắt đầu từ tối
ngày hôm qua, tâm trạng của Đới Xuân Diệu tựa hồ không thể nào tốt lên được.
Không cười ha ha giống như trước, tuy rằng Nhiếp Tiểu Thiến cô không biết đã
xảy ra chuyện gì, nhưng là cô có thể cảm giác được, tâm tình anh không tốt, hơn
nữa rất áp lực. Vì tránh cho đụng phải mìn, cô cũng không dám hỏi nhiều. Rất
nhiều chuyện, nếu là Đới Xuân Diệu muốn cho cô biết, như vậy sẽ chủ động nói
cho cô, nếu là không nghĩ muốn cho cô biết, như vậy hỏi cũng như không.
Vẫn là trước sau
như một bận rộn, thật may là Nhiếp Tiểu Thiến ở trên xe có ăn một chút bữa
sáng, nếu không thật đúng là phải chết đói. Hôm nay bệnh nhân đặc biệt nhiều,
buổi chiều còn có một ca phẫu thuật, Nhiếp Tiểu Thiến day day huyệt thái dương,
mỏi mệt nhắm mắt vào nghỉ ngơi. Gần đây, cô ở mặt ngoài vẫn là vui vẻ tươi cười
như trước kia, nhưng là áp lực ở bên trong thật sự rất lớn. Cái loại cảm giác
này, thật giống như là ngực lúc nào cũng bị một tảng đá lớn đè nặng, thở không
được. Muốn mang đi, lại sẽ nện vào chân của mình. Tay đứt ruột xót, có thể thấy
được sẽ có nhiều đau nhức đi?
Nhấn vào điện
thoại nội bộ, Nhiếp Tiểu Thiến đối với người ở đầu dây bên kia thảo luận: “Tiểu
Lệ, buổi chiều tôi còn có một ca phẫu thuật, cô sắp xếp số bệnh nhân còn lại
của buổi sáng đưa đến chỗ của bác sĩ Vương hộ tôi.”
Kỳ thật ca phẫu
thuật chiều nay chỉ là một ca tiểu phẫu, nhưng là Nhiếp Tiểu Thiến chính là cảm
giác được mệt mỏi, cô chưa từng có mỏi mệt như vậy. Giống như cứ nghĩ đến
chuyện của mình và Đới Xuân Diệu, liền cảm thấy bực bội, đứng ngồi không yên.
Đang gục xuống
bàn nghỉ ngơi, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, màn số điện thoại
trên màn hình có chút quen thuộc, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến ngay lúc này lại nghĩ
không ra là ai, cũng không có nghĩ nhiều liền tiếp điện thoại.
“Là anh đây.”
Thanh âm ôn
nhuận như ngọc, từng xuất hiện vô số lần ở trong mộng. Nhiếp Tiểu Thiến bỗng
nhiên nở nụ cười, ha ha, thời gian quả nhiên là linh dược hữ