
ình mà xung đột với hạng vô lại như Tĩnh Long.
Đi vòng ra khỏi vườn, có thái giám lanh lợi bưng hai
chậu nước tới hầu hạ.
Mỹ Ly lẳng lặng rửa tay, đột nhiên mất hết can đảm nói
chuyện với Vĩnh Hách.
Thái giám lui xuống, khoảng đất trống nhỏ hẹp chỉ còn
lại hai người.
“À! Chuyện đó…” Im lặng hồi lâu, Vĩnh Hách nhướng mày,
nuốt nước bọt một cách khó khan, “Ngạch nương của ta có nói rồi.”
Mỹ Ly siết chặt nắm tay, cố gắng giữ cho hơi thở bình
ổn, nếu tiếp sau đây gã có nói gì khiến nàng khó chịu, nàng cũng phải mỉm cười
với gã, nàng biết, chuyện này không thể trách gã được.
“Ta…” Vĩnh Hách cúi nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng,
“Rất mừng!” Nói xong, chính gã lại tự
cảm thấy xấu hổ, khẽ hắng giọng một tiếng rồi vờ như chẳng có chuyện gì, quay
người rời đi.
Nàng nhìn theo, mãi một lúc lâu mới lờ mờ lĩnh hội
được ý gã.
Gã nói là gã rất mừng? Sau khi
nghe những lời nói thẳng mặt tệ hại của Tĩnh Long, gã vẫn mừng được sao?
Nước mắt ròng ròng tuôn rơi, nghe gã nói như vậy, Mỹ
Ly cảm kích nhiều hơn phấn khởi. Chắc
Vĩnh Hách không biết, khi nghe gã nói mừng, lòng nàng chua xót biết bao. Đương
nhiên nàng hiểu gã phải trả giá đắt thế nào khi chịu lấy nàng, gã không thể
chia sẻ vinh quang mà chỉ có thể gánh bớt sỉ nhục cho nàng thế mà gã vẫn sẵn sàng
dùng ánh mắt chân thành nhìn nàng và nói: Ta rất mừng.
Lệ nóng chảy xuống môi, đây không phải lần đầu tiên
nàng nếm vị nước mắt, nhưng lần này không mặn chát đến độ không chịu đựng được
nữa.
Vĩnh Hách, nàng thật biết ơn gã!
Đời này, chỉ vì câu nói “ta rất mừng”, vì tấm lòng bao
dung gã dành cho nàng, dù phải hy sinh bất cứ thứ gì cho gã, nàng cũng vui
lòng!
Mỹ Ly tựa vào tay ghế, cách một lớp áo, tay ghế bằng
gỗ lim vẫn lạnh băng khiến người khó chịu. Trời đã sập tối, các phu nhân tiểu
thư được lão tổ tông ban yến vẫn chưa định rời đi, còn cao hứng cười đùa rôm
rả. Bởi đêm ngủ không yên, mỗi khi trời nhá nhem thế này, Mỹ Ly đều cảm thấy
mệt mỏi uể oải. Nàng hớp một ngụm trà,
chán nản nhướng mày. Cố vượt qua cơn buồn ngủ
này thì ổn rồi.
Tĩnh Nhàn trò chuyện rất khẽ, nhưng tin tức về chuyến
đi săn mùa xuân ở Thừa Đức do lão tổ tông vừa tiết lộ khiến cô ta hết sức phấn
khởi, mặt tươi như hoa hạ giọng thì thào liên hồi với mấy cô gái ngồi bên,
tiếng xì xào rầm rĩ bên tai khiến đầu óc đã hơi choáng váng của Mỹ Ly càng thêm
nặng trịch, sắc mặt thoáng vẻ mệt mỏi. Ở lại Từ Ninh cung tuy nói là được ân
trên thương xót, nhưng cũng có chút phiền phức, chẳng hạn như mỗi lần thiết
yến, nàng luôn phải đến dự phần tiếp khách. Khổ nỗi giữa đám thiếu nữ trẻ trung
vui nhộn này, nàng chỉ biết im lặng mà thôi.
Khách chính hôm nay là Tố Doanh và ngạch nương, đề tài
trò chuyện trong buổi tiệc vô tình hay cố ý cuối cùng đều xoay quanh Tố Doanh
cả. Thái độ yêu thích trìu mến của lão tổ tông khiến Tĩnh Nhàn không nén được
ghen ghét, mặt mũi cứ sa sầm. Tin vui lộ ra qua những lời cười nói của lão tổ
tông khiến Tố Doanh đỏ mặt thẹn thùng, trông vô cùng ôn nhu kiều diễm. Có gia
thế hiển hách, lại được gả cho vị vương gia nổi danh nhất tông thất, đương
nhiên nàng ta trở thành tâm điểm chói sáng của bữa tiệc. Mỹ Ly cụp mắt, cảm
thấy hơi buồn cười. Nàng không thể nhìn chòng chọc vào Tố Doanh theo kiểu bất
nhã như Tĩnh Nhàn, nhưng đôi lúc vẩn vơ vẫn liếc về phía nàng ta. Đó mới chính
là cô gái Tĩnh Hiên muốn cưới, rất yêu kiều, cũng rất cao quý, khác nào đóa hoa
mẫu đơn bằng ngọc thượng hảo hạng.
Hoàng thượng cùng Tĩnh Hiên và Vĩnh Hách tiến vào hoa
sảnh, ai nấy đã lâng lâng say, chắc vừa quay về từ buổi tiệc ban thưởng cho
quan chức các tỉnh. Vĩnh Hách trẻ tuổi nhất, chân đã bắt đầu chuệnh choạng, mặt
đỏ bừng lên, nhưng đôi mắt rực sáng, môi phảng phất nét cười, xem ra rất vui
vẻ.
Hiếu Trang thấy Khang Hy uống cũng không ít, bèn ra
lệnh bưng canh giải rượu và trà đặc vào. Ngọc An cô cô vốn thân thiết với Ứng
Như phúc tấn nên đặc biệt thương yêu Vĩnh Hách, bà trừng mắt nhìn gã trách móc:
“Sao lại uống nhiều vậy? Về nhà ngạch nương sẽ mắng cho coi.”
Vĩnh Hách cười ha ha: “Cô cô, con đang vui mà.” Vừa
nói, gã vừa dùng ánh mắt trong sáng ẩn ước nét cười nhìn sang phía Mỹ Ly. Nàng
vội cúi đầu, giả vờ không để ý ánh mắt và hàm nghĩa trong lời nói của gã, nhưng
mặt không chịu nghe lời cứ đỏ ửng lên.
Hiếu Trang và Ngọc An phá lên cười, nhìn Mỹ Ly rồi ý
vị đùa cợt Vĩnh Hạch: “Tiểu tử ngốc!”
“Hôm nay uống nhiều vậy thì đừng chạy lung tung nữa.”
Hiếu Trang mỉm cười vỗ vỗ Vĩnh Hách, ”Nghỉ lại ở tiểu viện phía nam đi, tỉnh
rượu rồi tính sau.” Bà quay sang Tĩnh Hiên, y đang cầm chén trà, nhưng không hé
môi uống, “Cả Hoàng thượng và ngươi nữa, đều say sưa thế này này! Vĩnh Hách còn
trẻ, sao ngươi không chịu để ý nó một chút!”
Tĩnh Hiên chầm chậm đặt chén trà xuống, nửa cười nửa
không nhướng mày, “Nhà có hỉ sự người hí hửng, con quản thế nào được.”
Ý mỉa mai trong giọng y quá rõ ràng, Khang Hy cũng
phải nhìn sang, vẻ bất ngờ. Tĩnh Hiên tự ý thức được, bèn mím môi cầm lấy miếng
dưa hấu Tố Doanh đưa cho, mặt trở nên lạnh lùng.
Thấy hoàng