
thương tựa hồ có chuyện muốn nói với thái
hoàng thái hậu, các phu nhận và tiểu thư biết ý lục tục cáo lui, hai tiểu thái
giám cũng đỡ Vĩnh Hách lui xuống, Mỹ Ly giúp Ngọc An cô cô tiễn khách, quay về
chỉ thấy Tĩnh Hiên, hoàng thượng và lão tổ tông đang nói chuyện, nàng biết ý
dừng chân ngay cửa, nhún mình cáo lui.
“Nha đầu, giúp ta để ý Vĩnh Hách,” Hiếu Trang đột
nhiên lên tiếng dặn dò, khiến Mỹ Ly dừng bước. Nàng tiện đà nhún mình vâng dạ,
sao nàng không hiểu ý tốt của lão tổ tông cơ chứ? Trong cung nhiều người nhiều
chuyện, nàng sớm đã là kẻ thị phi bị mọi người để ý, nếu lẻn đi gặp Vĩnh Hách
khó tránh khỏi miệng tiếng chê cười, nay có lệnh của thái hoàng thái hậu thì
chẳng có ai nói gì được nữa.
Mỹ Ly dừng bước trên thềm đá trước hiên nam, Hồng Linh
lấy làm lạ nhưng cũng không thúc giục, mặt đầy thắc mắc đứng đằng sau. Mỹ Ly
nhìn ánh đèn mờ mờ hắt ra từ cửa sổ, chẳng hiểu vì sao mắt bỗng đau nhói, muốn
rơi lệ nhưng cố gắng nhẫn nhịn. Đứng ngoài cửa sổ ngắm
ánh đèn bên trong, nàng không biết mình từng đứng như vậy bao nhiêu lần
rồi.Gian phòng ở hiên nam hoa lệ này là nơi nghỉ tạm của Tĩnh Hiên mỗi khi ngại
không muốn rời cung. Hễ dò được tin từ đám cung nữ thái giám rằng y nghỉ lại
nơi này, nàng trăm phương ngàn kế luồn vào quấn quýt lấy y, bị y hậm hực đuổi
ra rồi còn ngơ ngẩn đứng ở bậc thềm, quay đầu nhìn ánh nến chiếu sáng gian
phòng.
Cũng có lần hiếm hoi, trong cơn say y chợt nảy hứng
thú nói với nàng vài ba câu. Chỉ vài ba câu bằng giọng
ôn hòa cũng đủ cho nàng vượt qua mọi lời đồn cùng ánh mắt lạnh lùng của y, tiếp
tục sấn sổ bám đuôi.
Nàng hít sâu một hơi, gió đêm lành lạnh khiến tâm
trạng nàng bình tĩnh lại, lần này liệu chủ nhân của gian phòng hiên nam có chờ
nàng đến? Hiên nam hoa lệ chứa quá
nhiều hồi ức chua xót, khiến nàng phải lấy hết dũng khí mới dám đẩy cửa bước
vào.
Trong gian phòng mênh mông, có hai chiếc sập kê ở mé
nam và mé bắc, Vĩnh Hách mơ mơ màng màng nằm trên chiếu trải nợi sập bắc, tựa
hồ đã ngủ thiếp đi, tiểu thái giám ngồi
dưới bục phe phẩy quạt mát, thấy Mỹ Ly và Hồng Linh tiến vào, hắn lập tức đứng
dậy, tiếng động khiến Vĩnh Hách mở bừng mắt.
“Nàng đến đấy à?” Gã mỉm
cười, vành môi tươi cong lên hớn hở, như thể đã biết
trước mà chờ sẵn vậy, người gã cũng bất giác nhỏm lên.
“Vâng.”Chỉ một câu bình thường vậy thôi, chẳng hiểu
sao mặt Mỹ Ly đỏ bừng.
Vĩnh Hách ngồi thẳng dậy, “Tiểu Toàn Tử, đi lấy cho ta
chậu nước rửa mặt.” Gã giả vờ thản nhiên ra lệnh, nhưng giọng lại run run,
khiến trái tim Mỹ Ly cũng đập lạc mất một nhịp. Tiểu Toàn Tử và Hồng Linh đều
thuộc dạng lanh lợi, bèn đưa mắt nhìn nhau cười, Hồng Linh chủ động đề nghị
giúp Tiểu Toàn Tử một tay rồi cả hai cùng lui ra ngoài.
Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người, Mỹ Ly bẽn
lẽn quay đi rót một chén trà, “Có khát không?”
Tiếng quần áo sột soạt vang lên, Mỹ Ly chưa kịp ngoái
đầu thì vòng tay nóng bỏng của Vĩnh Hách đã quàng lấy nàng từ phía sau, chén
trà trong tay chao đảo, nước đổ lênh láng ra bàn. Lưng Mỹ Ly cứng lại, mặt nóng
bừng như muốn vỡ òa.
Lúc Vĩnh Hách xoay nàng lại đối diện với mình, Mỹ Ly
cảm giác được bàn tay gã cũng run run, chừng hồi hộp chẳng kém gì nàng. Nàng mở
to mắt, muốn nhìn rõ vẻ mặt gã.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi ngẩng lên, đôi mắt
long lanh dò xét chớp chớp, hàng mi dài cong vút cũng theo đó lay động, tim
Vĩnh Hách đập mạnh, một nụ hôn đậu xuống khuôn mặt ửng hồng mỹ lệ của nàng, đôi
môi vừa chạm làn da mềm mịn, gã tham lam mút “chụt” một cái.
Mỹ Ly xấu hổ cúi ngay đầu xuống, trán chạm vào ngực
Vĩnh Hách, nụ hôn quá bất ngờ, cả nàng lẫn gã đều chưa kịp chuẩn bị gì.
Nàng đang ở rất gần trái tim loạn nhịp của gã, Vĩnh
Hách sợ nàng phát hiện, bèn ngượng ngập tách nàng khỏi ngực mình, nhưng lại không
nỡ đẩy ra hẳn.
“Chuyện này…” Gã lắp bắp, nuốt nước bọt một cách khó
khan, “Ta… ta lần đầu tiên hôn con gái...” Gã thừa nhận sự vụng về của mình,
giọng ỉu xìu. Lúc ấy dưới ánh nến êm
dịu, dung nhan nàng càng them mỹ lệ, khiến gã không đủ can đảm hôn lên môi
nàng.
Mỹ Ly nãy giờ vẫn cúi thấp đầu, nay ngượng ngập đưa
mắt nhìn gã, vẻ căng thẳng, nỗi thất vọng của gã không ngờ lại khiến nàng kín
đáo nhoẻn cười, gã thật đáng yêu! Nàng sực nhớ lại bản thân hai năm về trước…
đối diện khuôn mặt lãnh đạm tuấn tú, dẫu lấy hết can đảm cũng không dám hôn lên
làn môi mím chặt, chỉ đành run rẩy hôn lên má
y.
Tiếng bước chân vang động ngoài cửa, Hồng Linh cố ý cao
giọng thỉnh an: “Khánh vương gia cát tường, hôm nay vương gia cũng không rời
cung sao?”
Vĩnh Hách giật bắn mình, vội vàng đểy Mỹ Ly ngồi xuống
ghế kê cạnh bàn, còn mình rảo bước xông thẳng đến bên sập. Mỹ Ly nhìn bộ dạng
tỉnh rụi giả vờ của gã, khóe môi nhếch lên, lòng thoáng cảm kích, gã trước tiên
giúp nàng ngụy trang đâu đấy rồi mới chạy đi, hành động chăm sóc xuất phát từ
nội tâm này, chính là điều nàng hằng ao ước bấy
nay.
Tĩnh Hiên bước vào phòng, lạnh lùng liếc qua khuôn mặt
vẫn còn ửng hồng của hai người, Tiểu Toàn Tử bưng chậu đồng rảo bước đến quỳ
trước sập, Hồ