
hắc đã tập trung tại khoảng đất trống. Tư
thế quá sức thân mật của nàng và Vĩnh Hách khiến không ít người dõi mắt trông
theo. Thế mà Vĩnh Hách dường như chẳng hề để ý tới, vẫn giữ chặt lấy tay nàng,
cau mày nhìn vết hồng trên trán nàng do bị khung xe cấn vào. Mỹ Ly muốn rút tay
ra nhưng gã dùng sức giữ chặt lại. Nàng sốt ruột nhìn gã chớp chớp mắt ra hiệu,
gã mới ý thức được vẻ tò mò của người xung quanh, và miễn cưỡng buông tay nàng.
Hiếu Trang nhìn thấy, mỉm cười nhìn bọn họ, rồi lại
liếc Ứng Như phúc tấn đứng bên, vẻ thông cảm. Ứng Như phúc tấn thầm thở dài,
đáp lại lão tổ tông bằng nụ cười, bất lực liếc con trai rồi đành quay sang nói
chuyện với các phúc tấn khác.
Tĩnh Hiên dẫn đám quý tộc trẻ tuổi đi giám sát việc hạ
trại, mắt lạnh lùng nhìn Vĩnh Hách vẫn còn đứng ngơ ngẩn bên cạnh Mỹ Ly. Vĩnh
Hách kín đáo bĩu môi, mỉm cười với Mỹ Ly rồi rảo bước theo Tĩnh Hiên nghe y
giao nhiệm vụ.
Nhìn bộ dạng chín chắn lĩnh mệnh dẫn binh tuần tra của
hắn, Mỹ Ly không nhịn được tủm tỉm cười, gã chẳng khác gì một tên học trò
nghịch ngợm cứ cố giả bộ nghiêm trang trước mặt sư phụ.
Vô tình liếc mắt nhìn, nàng phát hiện Tĩnh Hiên đang
đanh mặt quan sát mình, nàng giật mình thu lại nụ cười. Nàng đã làm theo đúng ý
muốn của y, rời xa y, quên lãng y, nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc riêng của mình, vì
sao hết lần này đến lần khác, y lại dùng ánh mắt đầy chán ghét nhìn nàng như
thế?
Mắt nhìn thẳng, nàng theo sau lão tổ tông, vui mừng
nhận ra mình không còn cảm giác gì nữa trước mọi kiểu ánh mắt của y. Nàng thực
sự thoát khỏi y rồi. Nét cười từ mắt chầm chậm lan đến khóe môi, nàng hít sâu
bầu không khí thơm mát nơi ngoại ô, toàn thân thoải mái nhẹ nhàng như muốn tung
bay theo gió.
Lán trại nhanh chóng được dựng xong, bởi vì chặng
đường phía trước có đi cả ngày trời cũng chưa đến chỗ thích hợp hạ trại, lại có
quá nhiều phúc tấn và tiểu thư, hoàng thượng bèn dẫn quân tinh nhuệ Bát Kỳ tiếp
tục lên đường, còn lão tổ tông cùng đám phụ nữ ở lại nghỉ ngơi.
Vị trí doanh trại được lựa chọn rất kĩ lưỡng, bãi cỏ
rộng rãi bằng phẳng dựa vào núi, kế bên có nước, một dòng sông nhỏ trong vắt
chỉ cách doanh trại có vài bước chân. Mấy cô gái dọn đồ xong
đều hào hứng chạy đến bên bờ sông nghịch nước, vừa đỡ được cơn bí bức vì phải
giam mình trong xe, vừa rửa sạch bụi đường.
Mỹ Ly cố đợi các thiếu nữ về gần hết mới chậm rãi đi
ra bờ sông. Quả nhiên, đến lúc nhập nhoạng, trong doang trại khói bếp lượn lờ,
bên bờ sông, trừ binh lính chuyên nấu bếp đang rửa rau múc nước, chẳng có một
bóng người nào. Mỹ Ly lẳng lặng ngắm phong cảnh xung quanh. Ra khỏi lãnh cung,
nàng đặc biệt thích ngắm cảnh đồng bằng rừng núi bao la không bờ bến, hoặc cảnh
đồng ruộng tĩnh mịch yên ắng, chúng khiến nàng cảm thấy bình yên khó tả.
Nàng ngồi xổm xuống, nửa vui đùa nửa thực sự giặt sạch
khăn tay. Nàng đã quen không trang điểm, không cần tỉ mỉ cẩn thận như mấy cô
nàng khác, cứ thoải mái vốc nước áp lên mặt, nước sông mát rượi khiến nàng cảm
thấy thoải mái hẳn ra, bất giác phá lên cười hi hi, chụm hết vốc nước này đến
vốc nước khác lên chơi đùa, còn vẩy nước khắp nơi, bọt nước lấp lánh dưới ánh
chiều tà. Nàng cười to, lúc này lòng nàng không nặng trĩu buồn đau, không khiêm
cung nhẫn nại, tựa hồ đã quay về thời tuổi trẻ vô tư lự, thưở nàng còn là một
cô gái tinh nghịch hoạt bát.
“Chơi đùa vui vẻ quá nhỉ!”
Giọng châm chọc phát ra từ cổ họng thanh tao của thiếu
nữ, quả thật có âm điệu đáng sợ riêng.
Mỹ Ly không quay lại ngay. Nàng vắt khô khăn tay, lau
những giọt nước đọng trên mặt, nụ cười cũng bị lau đi, khôi phục lại vẻ lạnh
nhạt như cũ. Sau đó, nàng mới đứng dậy nhìn người đang tiến đến sau lưng.
Không ngoài dự tính, không phải chỉ có một mình Ngân
Địch đến đây.
Nàng nhướng mày, muốn cười nhưng cười không nổi, Ngân
Địch phùng mang trợn má nhìn nàng, quên mất rằng nói về chuyện ỷ mạnh hiếp yếu,
Mỹ Ly mới là bậc tiền bối. Nàng nhìn thẳng vào đám thiếu nữ cùng tuổi đối diện,
bọn họ ai cũng giận dữ nhìn nàng, vẻ mặt khinh thị, nhưng nàng biết trong lòng
bọn họ cũng rất e sợ, nếu không thì đã chẳng cần kết bạn kết bè đến đây. Lúc
trước, nàng và Tử Tình ghét bộ dạng điệu đà mê hoặc đàn ông của Nhược Vũ, ghen
tỵ muốn chết, mỗi lần định đi “dạy cho cô ả một bài học” cũng đâu có dám đi một
mình.
Phía sau đám thiếu nữ non nớt là Tĩnh Nhàn, miệng cười
ruồi, vẻ thờ ơ xem diễn trò. Quả nhiên sóng sau đè sóng trước, Mỹ Ly cũng có
lúc bị cả đám người vây lấy khi dễ, hồi trước chẳng phải giỏi giang nhanh miệng
lắm sao?
Mỹ Ly nhìn Tĩnh Nhàn, nhận ra vẻ phẫn hận luôn ngự trị
trong mắt cùng nụ cười lạnh luôn đọng trên môi, rõ ràng cô ta đến để xem nàng
bẽ mặt, nhân thể tiêu khiển một chút. Cô ta vẫn chưa thoát khỏi hồi ức tổn
thương ấy. Mỹ Ly thở dài, cảm thấy đôi chút thương hại. Nàng đã bắt đầu lại
được, còn Tĩnh Nhàn vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
“Ngươi!” Nhân Địch hung hăng trỏ thẳng vào mặt nàng,
hậm hực quát, “Tránh xa Vĩnh Hách ra!”
Mỹ Ly không giải thích, ý tác hợp của lão tổ tông chỉ có
mấy người trong cuộc hiểu ngầ