
ánh xong Mông Cổ không chừng sẽ thành thân vương, Vĩnh Hách là cái quái
gì? Đến bối lặc còn chưa tới nữa là! Chỉ là một tên nhóc dựa hơi cha mẹ! Có quỷ
mới bị ngươi gạt!”
Mỹ Ly cười còn lạnh hơn nàng ta, “Dẫu chàng là tên
lính quèn, chàng vẫn là người đàn ông tốt nhất trong lòng ta!” Vương gia thì
sao chứ? Lúc nàng khổ sở nhất, đau đớn nhất thì vương gia chẳng thèm liếc mắt
nhìn. Tên nhóc con thì sao chứ? Tim của gã, tay của gã, mọi thứ của gã đều thật
ấm áp.
Mặt Tĩnh Nhàn lộ vẻ hung ác, “Ngươi khoe khoang với ta
sao?” Cô ta còn định nói tiếp nhưng toàn thân đã cứng đơ, nhìn chằm chằm ra sau
lưng Mỹ Ly, mặt tái nhợt, miệng ấp úng không thốt nên lời. Mỹ Ly cũng cảm giác
được hơi lạnh bùng lên, nhưng chưa kịp quay người, một bàn tay cứng mạnh đã tóm
lấy bắp tay nàng, khiến nàng đau đến ứa nước mắt. Không vì những giọt nước mắt
của nàng mà nhẹ nhàng hơn, y còn xô nàng vào thùng xe một cách thô bạo.
“Người đàn ông tốt nhất hả?” Khoang xe chật hẹp, y dễ
dàng ép nàng sát vào góc chết. Sợ mình nóng nảy làm tổn thương nàng, y siết
chặt thanh gỗ hai bên người nàng. Mỹ Ly choáng váng vì cơn giận mãnh liệt bất
ngờ của y, vốn định lãnh đạm đón nhận, nhưng khi bị y siết lấy cằm thì khí thế
đều xìu xuống cả.
“Buông, buông tay!” Nàng định lên giọng tranh cãi lý
lẽ, nhưng cơn đau nhói truyền lên từ cằm khiến nàng tắc nghẹn.
“Hắn mới hôn mấy cái, sờ mấy lần thì đã trở thành ‘đàn
ông tốt nhất’ rồi sao?” Y chế giễu, buông tay khỏi cằm Mỹ Ly, giữ chặt lấy hai
vai rồi nằm đè lên tấm thân mảnh khảnh, nàng chống cự đến đâu cũng chỉ uổng
công. Xe ngựa bị nghiến xuống, lắc la lắc lư, ngựa kéo xe giậm chân tại chỗ,
cất tiếng hí khẽ.
“Đừng… Đừng để tôi hận ngài!” Mỹ Ly oán hận nhìn gã
đàn ông đang dùng sức nặng thân thể hành hạ mình, xương sườn đau nhói như sắp
sửa gãy đôi. Ngực nàng còn đau hơn, đang bị lồng ngực rắn chắc của y đè bẹp một
cách đầy sỉ nhục.
“Chẳng phải cô đã quá hận ta rồi sao?” Hơi thở có phần
gấp gáp, y cười lạnh hỏi. Không cho phép nàng nói ra điều gì khiến y thêm phần
tức giận, y trừng phạt bằng cách đè nghiến môi xuống đôi môi nhợt nhạt run rẩy
của nàng. Nụ hôn của y quá mãnh liệt quá thô bạo, nàng không thở nổi cũng không
hít nổi, phát sặc vì nước miếng của y và của chính mình, bật ho dữ dội.
Nàng òa khóc. Bị cơn ho khan và khóc lóc của nàng cản
trở, Tĩnh Hiên cau mày nới lỏng áp chế. Mỹ Ly cảm thấy cực kì nhục nhã, không
kịp nghĩ kĩ, lập tức lên gối thúc vào chỗ cứng dưới bụng y, chỉ mong y đừng
hành hạ nàng nữa.
Tĩnh Hiên kêu lên đau đớn, mặt tái nhợt, mồ hôi to
bằng hạt đậu rịn ra đầy trán. Hai tay y vẫn giữ chặt hai bên thân thể nàng,
cứng ngắc nhưng run lẩy bẩy.
Mỹ Ly cũng hơi sợ hãi, lăn khỏi bên dưới người y, co
mình vào một góc thùng xe, chắc nàng đã gây chuyện lớn rồi.
“Cô!” Tĩnh Hiên cố nhịn cơn đau đớn, dùng ánh mắt như
muốn giết người chằm chằm nhìn nàng. Mỹ Ly run lẩy bẩy, nhưng chỉ cần y không
đối xử như vậy nữa thì nàng chẳng sợ gì ánh mắt hung ác của y. Giết nàng thì
sao chứ, đối với y chẳng khác gì bóp chết một con kiến.
“Vương gia.” Giọng nàng run run nhưng cương quyết.
“Đừng làm những chuyện khiến tôi phải oán hận ngài.” Nàng đanh thép lặp lại lần
nữa. “Ngài còn làm như thế, tôi thà chết chứ không theo!”
Y sắt mặt, tiếp tục nhìn với ánh mắt như muốn giết
chết nàng. Mỹ Ly táo gan trừng mắt nhìn lại. Nàng biết, y làm nhục nàng cũng là
làm nhục Vĩnh Hách, nàng không thể để y toại nguyện.
Tĩnh Nhàn bị hầu cận của Tĩnh Hiên nửa cung kính nửa
uy hiếp dẫn ra xa. Cô ta lạnh lùng ngoái nhìn, thấy Tĩnh Hiên đẩy Mỹ Ly lên xe
ngựa rồi cỗ xe rung bần bật một cách ám muội. Ngựa bị giằng xuống đến mức liên
tục vòng quanh tại chỗ, thị vệ phải ghì dây cương, hò hét nó mới chịu yên.
Tĩnh Nhàn bật cười đầy oán hận, hay lắm, một gã đàn
ông hung hăng uy hiếp, một ả đàn bà sỗ sàng khoe khoang… Cô ta sẽ chống mắt lên
xem bọn họ có kết cục thế nào.
Còn khoảng năm mươi dặm là đến Thừa Đức, cảnh sắc ven
đường không chỉ đơn điệu những đồng cỏ ruộng vườn nữa, mà bắt đầu trập trùng
núi đồi, sông ngòi ẩn hiện, rất nhiều phu nhân tiểu thư đều xuống xe đi bộ,
ngắm phong cảnh ven đường. Theo kế hoạch thì ngày mai mới đến hành cung Thừa
Đức, thời gian dư dả, sau giờ ngọ, đi qua một mảnh đất cao phong cảnh hữu tình,
Tĩnh Hiên bèn ra lệnh cho đoàn hạ trại.
Để tránh mặt Tĩnh Hiên, Mỹ Ly giả vờ bị mệt, đến cơm
tối cũng bỏ qua, dứt khoát ở nguyên trên lán. Nàng cau mày nhắm mắt nằm trên
sập, cố gắng kìm nén tâm sự ưu phiền. Chỉ cần qua khỏi đêm nay, nàng sẽ không
để y có cơ hội ở riêng với mình nữa.
“Mỹ Ly cách cách? Mỹ Ly cách cách?” Bên ngoài một
giọng the thé khẽ gọi, nghe qua đủ biết là một tiểu thái giám.
Mỹ Ly vội vàng ngồi dậy, vấn tóc rồi lên tiếng: “Vào
đi!”
Một tiểu thái giám lạ mặt cỡ hai mươi ba tuổi sợ sệt
tiến vào lán, rồi dừng ngay ở cửa láo liên nhìn quanh.
“Có chuyện gì?” Mỹ Ly nghi hoặc trước hành động khác
hẳn bình thường của hắn.
“Vĩnh Hách thiếu gia về rồi.” Tiểu thái giám nuốt nước
bọt.
“Vậy à?” Mỹ Ly cau mày, một câu bình th