
ếng. Điềuy oán hận nhất, là trong
lòng nàng không còn y, hay là do ykhông
giành được nàng trọn vẹn? Y không
muốn phân tích, cũng không muốn thừa nhận. Vừa uất ức vừa nhục nhã, yvươn
tay ôm lấy nàng, lòng đầy oán giận, nàng đã biến y thành
một gã đàn ông đáng thương hại. Đồ vô dụng! Đến y cũng
xem thường chính mình nữa là.
Mỹ Ly càng co rúm người, đằng sau hai tay bắt chéo,
giọng nàng nghẹn ngào vẳng ra: “Cứ để cho tôi yên, xin ngài, xin ngài...”
Y nổi khùng! Thậm chí còn định rút chủy thủ giết chết
nàng, sau đó y sẽ trở
lại làm Khánh vương gia không bao giờ thương tâm động lòng trước bất cứ ả đàn
bà nào. Đối mặt với bộ dạng lẩy bẩy cố nén cơn đau này, y có thể
làm gì, còn có thể làm gì đây? Chỉ có thể hậm hực xô cửa sầm sầm bỏ đi. Đến nỗi
thương xót của y, nàng cũng xem thường không thèm đón nhận.
Tiếng mõ từ mấy dãy nhà đằng xa vọng lại, nghe heo hút
thê lương. Đã canh năm rồi... Mỹ Ly chớp chóp mắt.
Tim nến lay lắt giữa vũng sáp tan chảy, trông như ánh
đom đóm nhỏ xíu chập chờn.
Nàng nằm dài bất động.
Dẫu đã ngủ thiếp đi, y vẫn
dùng tư thế chiếm hữu ôm chặt lấy nàng. Đầu vai nàng chạm vào
ngực y, hơi ấm lan sang thật dễ chịu. Dẫu người đàn ông đang ôm nàng là Tĩnh
Hiên, nàng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp. Nàng cười lặng lẽ, thật ra điều nàng
muốn chỉ có như vậy thôi. Một gia đình,
một người đàn ông bằng lòng lấy nàng, đêm khuya mất ngủ có người ôm nàng… Y đều làm
được hết, nàng không nên mong đợi quá nhiều.
Còn về sau này... Nàng làm sao tiên tri được? Dẫu lão
tổ tông gả nàng cho người khác, khi tuổi xuân trôi qua rồi nàng
cũng chỉ còn lại những đêm tối cô đơn lạnh lùng thôi.
Cánh tay y động
đậy, chắc là bị tê do nàng gối lên, nàng
bèn xoay lưng lại, hơi tách khỏi y. Tuy y rất ấm, nhưng
tư thếngủ trong lòng y vẫn
khiến nàng mệt mỏi, bởi nàng không thể dựa hẳn vào y.
Tĩnh Hiên bỗng quàng nốt cánh tay còn lại qua
nàng, đôi mắt lạnh lùng lóe sáng dưới ánh nến lờ mờ, có lẽ... không chỉ nàng
mất ngủ cả đêm.
“Đang nghĩ gì vậy?” Y cười
lạnh, tiếng cười nghèn nghẹn.
Nàng lắc đầu, thật ra nàng cũng chẳng nghĩ gì, chỉ là
quen kiềm chế cơn buồn ngủ vì sợ ngủ mơ lại kêu thét lên mà thôi.
“Không muốn nói sao?” Y hơi
nhổm dậy, nheo mắt nhìn nàng, môi mím lại vẻ không vui.
Nàng cụp mi, không muốn giải thích.
Hai tay y lại lần
nữa siết chặt lấy vòng eo nhỏ bé mềm mại. Hàng mi dài run run, từ lòng bàn tay
nóng hổi, nàng đã cảm nhận được ham muốn của y, mắt bất giác nhắm lại, nhưng bị
tay y ép
chặt, đau đớn mới chợt nhớ ra là phải mở mắt.
Y hôn như muốn hút kiệt nàng, nàng vâng lời mở to mắt,
đôi mắt mờ mịt không hề có y trong
đó. Y hậm hực
cắn yêu vào bờ ngực căng tròn trắng nõn như mỡ dê, cảm giác đau buộc nàng bật
ra tiếng rên khẽ. Tay y lần mò
vuốt ve, đau đớn nhưng vẫn nóng bỏng, nàng dần dần có phản ứng, bụng dưới co
bóp, chất dịch thừa y lưu lại
trong người nàng từ mấy đợt hoan hảo trước
âm ấm tiết ra, nàng cảm thấy vừa bẩn vừa
khỏ chịu.
Bàn tay lướt qua phát hiện được ngay, y bật
cười giễu cợt, tùy tiện rút tấm lụa trắng để sẵn dưới gối lau sơ mấy lượt, tấm
lụa mát lạnh khiến nàng hơi nổi gai ốc, y phát
giác ra, làn datrắng mịn non tơ và trạng thái
run rẩy của nàng khiến hỏa dục rần rật trong y. Y liền
vuốt ve kích thích, làm nàng run lên từng chặp.
Y rất biết cách thỏa mãn phụ nữ, trừ lần đầu tiên, tuy
khiến nàng đau đến mức khó chịu, nhưng cũng cho nàng nếm được mùi vị dục tình.
Có lẽ là do thân thể nàng còn mới lạ, nên nàng cũng không bất ngờ khi thấy y cứ miệt
mài với mình thâu đêm suốt sáng như vậy.
Sau khi dùng tay khiến nàng trở nên đặc biệt mẫn cảm, ythừa
cơ tiến sâu vào, khiến người nàng nóng ran cứng đuỗn, phản ứng co bóp càng dữ
dội. Y không
hề vội vàng, thúc mạnh vào chỗ sâu kín nhất, lấp đầy nàng, hưởng thụ cảm giác
bó chặt mượt như nhung. Khi thân thể
nàng hơi thả lỏng một chút, y liền
tấn công cuồng bạo. Bầu ngực đong đưa, tóc rối bù xõa rộng, đôi bắp đùi thon thả kẹp
chặt lên cánh tay y... tất cả đều khiến y như
điên như dại. Vẻ mơ màng khi đạt đến cực cảm, đôi mắt nửa mở
nửa khép, lông mi dài cong vút rung động, đều khiến y mê đắm
luyến lưu. Chỉ có điều, y không
thể bắt mình thôi tưởng tượng, Vĩnh
Hách cũng từng mục kích dáng vẻ mê hồn này, Vĩnh Hách cũng từng nhấm nháp thân
thể ngọt ngào quyến rũ này.
Y thậm
chí còn chán ghét nghĩ bụng, nàng đang rên rỉ đón nhận bên dưới y đây, nhưng có
phải cũng từng nồng nhiệt huởng ứng Vĩnh Hách?
Cơn
ghen khiến y trở nên nóng nảy thô bạo, sự chiếm hữu của y bắt đầu nhuốm vị
trừng phạt, tiếng rên rỉ của nàng dồn dập dâng cao, cơ thể càng ướt át bó chặt,
không ngờ còn tăng gấp bội khoái cảm nơi y.
Khi
đang thưởng thức sự sung sướng cực điểm do nàng mang lại, tâm tình y không thể
không phiền loạn băn khoăn. Rên rỉ xong, nàng lại rơi vào trầm mặc khiến y hụt
hẫng, chỉ muốn bóp chặt cổ họng nàng, lay lắc buộc nàng thốt ra những lời tình
tứ ngọt ngào, một câu, chỉ một câu thôi cũng được.
Nàng chỉ cho y ánh mắt mê loạn mà trống rỗng cùng hơi
thở hổn hển!
Nhưng ng