
nh thân với nàng xong thì tha cho hắn, đương nhiên sẽ không nuốt lời!”
Sắc mặt nàng giãn ra, khẽ khàng thở phào một hơn. Tĩnh
Hiên nghiến răng, rõ ràng nàng chỉ nghe thấy câu y sẽ tha cho Vĩnh Hách. Lồng
ngực y bức bối như có bó đuốc cháy bừng bừng, lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu
đốt. Bàn tay nắm lấy tay nàng càng lúc càng siết chặt, y đã nghe thấy tiếng thở
nàng hảo hển đau đớn. Dắt tay cùng đi, y cười ruồi, bất kể nàng nghĩ thế nào,
dẫu tay nắm tay đau đớn đến đâu, cuối cùng y và nàng cũng đã đi trên một con
đường, giữ được nàng rồi, y sẽ không bao giờ buông tay.
Những người hầu nàng tắm rửa đều là a hoàn của Khánh
vương phủ. Mỹ Ly không thèm để ý đến điệu cười đầy ám muội của họ. Trông thấy những
vết bầm tím của nhay cắn ái ân lưu lại trên người nàng, họ đều cười phá lên. Mỹ
Ly thả cho ánh mắt mình lang thang vào thế giới hư vô mờ mịt trái tim trĩu nặng
chẳng vấn vít sợi tơ tình cảm nào nữa.
Mỹ Ly hoàn toàn lơ đãng, để bọn a hoàn tíu tít sắp
xếp. Họ thay cho nàng bộ áo lót bằng lụa may cắt khéo léo, chải thật mượt mái
tóc đen dài của nàng, đoạn cười đầy ẩn ý nói rằng nàng đã quá mệt nhọc rồi, đỡ
nàng nằm xuống gối để hong khô tóc và nghỉ ngơi cho khỏe.
Mỹ Ly hết sức mỏi mệt, nhưng nhắm mắt lại mà vẫn không
sao ngủ được, đầu đau nhức, nàng nửa nằm nửa ngồi cứng đờ ở đó, đám a hoàn lui
ra cứ tưởng nàng đã ngủ thiếp đi.
“Trắc phúc tấn, trắc phúc tấn.” Một a hoàn
bước vào gọi mấy tiếng liền, Mỹ Ly mới ý thức được “trắc phúc tấn” chính là nàng,
và chầm chậm mở mắt nhìn về phía a hoàn dó.
“Vĩnh Hách thiếu gia ở bên ngoài muốn gặp người.”
A hoàn nói xong còn chăm chú quan sát vẻ mặt của nàng,
Mỹ Ly khẽ cười khổ, xem ra a hoàn
của Khánh vương phủ đều biết chuyện giữa nàng và Vĩnh Hách nên mới có vẻ dò xét
như vậy, dùng giọng điệu như vậy đề cập đến gã.
Vĩnh Hách được thả ra rồi sao?
Tĩnh Hiên rốt cuộc cũng là một người nói được làm
được.
Gặp mặt? Nàng nhắm mắt lại, luồn tay lục lọi ở bên
cạnh, cuối cùng cũng chạm đến chồng sách nàng đặt bên gối khi nãy. Giờ đây gặp
mặt thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Nàng mở to mắt, ngắm nghía đường thêu kim tuyến
trên lớp màn cưới đỏ rực, ngồi thẳng dậy, đặt chồng sách Vĩnh Hách tặng lên đầu
gối, chầm chậm mân mê, vuốt thẳng gốc sách hơi cong lên do giở đi giở lại nhiều
lần.
“Đem thứ này cho thiếu gia, nhắn với thiếu gia là ta
rất khỏe.” Nàng nói, nhẹ nhàng mà kiên quyết.
Vĩnh Hách nhất định phải quên nàng đi mới được.
Nàng lại nhắm mắt, yếu ớt ngả người ra gối, nàng sẽ quên gã cũng
như năm xưa từng quên đi Tĩnh Hiên. Chỉ cần
thời gian đủ dài, mọi thứ đều sẽ bị lãng quên.
Có tiếng bước chân. Tiếng bước chân của Tĩnh Hiên
Trái tim nàng run rẩy, có lẽ không phải do sợ y, chỉ
là không biết đối mặt với y thế nào, cư xử với y ra sao, nàng bỗng mất hết can
đảm mở mắt.
“Đứng dậy!” Tĩnh Hiên đi thẳng đến bên giường, thò tay
kéo nàng dậy. Bụng dưới ê ẩm đột nhiên đau nhói, mặt hoa vốn
tái nhợt nay càng thêm phần xám xịt. Tĩnh Hiên không
thèm để ý, “Mang hài vào, theo ta đi gặp hắn!”
Thấy vẻ mặt hung tợn của chủ nhân, a hoàn
thận trọng quỳ xuống bên chân Mỹ Ly giúp
nàng mang hài.
Mỹ Ly run run, y muốn
nàng đi gặp Vĩnh Hách sao? Lúc này, nàng mới biết
mình không dám đi gặp Vĩnh Hách. Nàng sợ mình sẽ rơi lệ, sẽ không đủ trấn tĩnh,
làm cho lòng gã thêm đớn đau.
“Không, không muốn đi!” Bị Tĩnh Hiên tóm mạnh lấy,cuối cùng
nàng cũng bật ra được câu từ chối. Nàng có kinh nghiệm rồi, để một người quên
được một người, chỉ cần không gặp mặt, không cho chút xíu hy vọng nào.
“Đừng nói nhảm!” Tĩnh Hiên cười nhạo, như thể mỉa mai
thái độ giả vờ giả vịt của nàng, “Đi!” Thậm chí không đợi nàng mặc thêm áo, y cứ thế
kéo nàng ra khỏi tân phòng.
Vĩnh Hách đang đứng ngoài vườn trước tân phòng, trang
phục chỉnh tề, tóc chải thẳng mượt, nhưng chẳng hiểu sao vẫn
toát lên cảm giác ngơ ngác mất hồn. Gã đang nhìn những
dải lụa và đèn lồng đỏ treo dưới mái nhà, mắt ngập tràn
đau đớn, chừng như bị màu sắc hoan hỉ đó làm tổn thương.
Khi Tĩnh Hiên kéo Mỹ Ly tóc dài
buông xõa, chỉ mặc mỗi áo lót
loạngchoạng bước ra, ánh mắt Vĩnh Hách không sao rời
khỏi vóc hình mảnh khảnh ấy được nữa.
Thì ra cảm giác mất hồn bắt nguồn từ đôi
mắt gã.
Mỹ Ly cố ép hơi thở đều đặn lại, nhưng vẫn không dám
nhìn Vĩnh Hách.
Trông thấy nàng, trông thấy những vết bầm tím do nhay
cắn lộ ra nơi cổ áo trễ, Vĩnh Hách siết chặt nắm tay, toàn thân run lẩy bẩy.
Tĩnh Hiên lạnh lùng quan sát, đột nhiên cảm thấy thỏa mãn một cách tàn ác, Vĩnh
Hách, cứ hận đi, hận như ykhi biết bọn họ đã chung
chạ với nhau!
“Ta...” Vĩnh Hách bị ánh mắt dữ dội của Vĩnh Hiên làm giật
nảy, có lẽ gã đến gặp nàng là sai lầm, nhưng gã không thể cưỡng lại bản thân,
gã khao khát nhìn thấy nàng, khao khát đến điên dại. “Ta sang từ biệt nàng, ta
đã xin hoàng thượng để ta thay cha làm tiên phong cho Thừa Nghị ca, ngày
mai...” Gã cố gắng giữ giọng bình tĩnh, kiềm chế bao thống khổ và miễn cưỡng
bùng lên trong nội tâm, không để lộ ra ngoài một chút nào, “phải lên đường
rồi.” Khi nãy nhìn cảnh Tĩnh