
đến nay, khả năng ăn nói bừa bãi của Bạch Nham đã
đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần.
Thành Đàm cẩn thận nghe xong lời nói dối của Bạch Nham, cúi đầu trầm tư trong chốc lát, dường như dễ dàng tin những gì Bạch Nham. Nhưng Bạch Nham
tinh tế nhìn sắc mặt Thành Đàm, luôn cảm thấy có chút không thích hợp,
lại không thể nói rõ vì sao lại có cảm giác này.
“Thành đại nhân đường xa mà đến chắc không phải vì muốn điều tra bối cảnh nhà tại hạ đúng không?” Bạch Nham hỏi.
Thành Đàm nhìn Bạch Nham, mỉm cười, nói:“Ly công tử chớ nên hiểu lầm,
vừa rồi ta chi tò mò thôi. Đạo sĩ phê mệnh cho chưởng quầy Ly mà Ly công tử vừa nhắc đến là đạo trưởng Bạch Nham đúng không?”
“Thành đại nhân liệu sự như thần, quả thật là đạo trưởng Bạch Nham.”
Khóe môi Bạch Nham nhếch lên cười, trong mắt lại không có ý cười, ánh
mắt hơi liếc qua mặt Thành Đàm, như là đang chờ đợi cơ hội vạch trần
ngụy trang thần bí của Thành Đàm.
Thành Đàm khẽ gật đầu, trầm giọng nói:“Hai tháng trước, thiếu gia Bùi
gia Bùi Đông Vũ gây chuyện ở tiệm quan tài, một ngày sau lại trượt chân
rơi xuống nước chết đuối, khiến mọi chuyện ồn ào huyên náo, thậm chí
kinh động đến Hoàng Thượng. Ly công tử phải biết rằng ngọc bội công tử
dùng để đuổi Bùi thiếu gia ngày đó chính là vật được Hoàng Thượng ngự
ban, vô cùng quý giá.”
Đan thành cách Kinh thành vạn dặm, trong thành đột nhiên chết vài người
có thể kinh động Hoàng Thượng sao? Như thế là quá mức khoa trương rồi.
Bạch Nham rất khó để không nghi ngờ vì sao Thành Đàm lại đột nhiên xuất
hiện ở đây.
Bạch Nham giả vờ kinh ngạc, ngẩn người mới hoảng sợ nói:“Ngọc bội kia…… Thì ra ngọc bội kia là vật được ngự ban?”
“Công tử không biết sao?”
Bạch Nham lắc đầu nói:“Ngày đó mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, ta ngẫu
nhiên đến cửa hàng, lại thấy bùi công tử thất lễ với Du Dao. Trong lòng lo lắng suýt chút nữa lao ra động thủ với Bùi công tử. Là đạo trưởng
Bạch Nham ngăn ta lại, đưa cho ta khối bạch ngọc kia, nói chỉ cần Bùi
Đông Vũ thấy bạch ngọc này sẽ tự giác rời đi, ta không cần sinh sự. Vì
thế ta làm theo.”
Thành Đàm nhíu mày, nghĩ nghĩ, thoải mái cười nói:“Thì ra là thế, thì ra là thế.”
Nhìn biểu tình của Thành Đàm giống như thật sự tin lí do thoái thác của
Bạch Nham. Là hắn lừa quá tốt, hay là kỹ thuật diễn của Thành Đàm còn
cao siêu hơn Bạch Nham, ngay cả Bạch Nham cũng bị hắn lừa?
“Thật ra, lần này ta muốn gặp Đạo trưởng Bạch Nham một lần, không phải
làm theo hoàng mệnh.” Thành Đàm bỗng nhiên đứng lên, chắp tay ra sau
lưng chậm rãi đi thong thả hai bước,“Hoàng Thượng coi đạo trưởng Bạch
Nham như thần tiên, ta mới vào cung không có duyên được gặp. Nhưng nghe
người trong cung nói qua, vị đạo trưởng Bạch Nham này là thần tiên tiên
phong đạo cốt, nhiều năm trước được Hoàng Thượng tôn kính, muốn phong
làm quốc sư, nhưng trước khi Hoàng thượng hạ chỉ một ngày bỗng nhiên
biến mất, khiến Hoàng Thượng tiếc nuối lâu ngày. Nay bỗng nhiên lại nghe được tin tức về đạo trưởng Bạch Nham, Hoàng Thượng rất vui mừng, qua
nhiều năm, Hoàng Thượng đã nghĩ thông suốt, biết đạo trưởng quen nhàn
nhã, không nên bị tục sự quấn thân, cho nên mới không sai người đến mời
đạo trưởng vào cung gặp mặt. Nhưng thật ra ta lại vô cùng muốn diện kiến kỳ nhân như đạo trưởng, nên mới một mình đến đây, trước khi đi Hoàng
Thượng đã lệnh ta thay người vấn an. Nhưng giờ xem ra đạo trưởng cũng
không muốn gặp ta, nếu không cũng sẽ không để Ly công tử đến thay.”
Bạch Nham cười nói:“Đại nhân hiểu lầm rồi. Đạo trưởng Bạch Nham quả thật đã ra khỏi thành từ mấy ngày trước, về phần đi đâu thật sự không ai
hay, không phải là trốn tránh không muốn gặp.”
“Vậy à……” Thành Đàm thản nhiên nói nhỏ, không nghe ra là hoài nghi hay
là không tin. Hắn bước hai bước ra sau màn lụa, lại đứng cạnh cây đàn cổ kia “Có lẽ do ta tới không đúng lúc rồi.”
Trong lòng Bạch Nham không hiểu được Thành Đàm này, hắn nhìn không khác
người phàm, nhưng lại khiến Bạch Nham cảm thấy một loại áp lực như có
như không. Hắn tưg kinh thành xa xôi tới nơi đây, chẳng lẽ chỉ vì muốn
nói chuyện phiếm hai câu với Bạch Nham, nghe Bạch Nham khéo léo thêu
dệt bịa đặt sao? Tuy Thành Đàm nói là vì gặp Bạch Nham mà đến, nhưng hỏi tới hỏi lui đều xoay quanh “Ly công tử” Bạch Nham tạo ra, vấn đề của
hắn dường như quá đơn giản, rất dễ trả lời. Câu “Tò mò thôi” của Thành
Đàm rốt cuộc là có ý gì? Bạch Nham nhìn bóng dáng đơn bạc phía sau sa
mạn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, phần bất an càng tăng thêm.
Không hiểu sao thân hình Thành Đàm bỗng nhiên lắc lư, vươn tay đỡ lấy bệ cửa sổ mới đứng vững.
“Thành đại nhân?” Bạch Nham lo lắng hỏi một tiếng. Thành Đàm thật sự
giống như lời đồn đãi, yếu đuối nhiều bệnh đến mức này, mới nói được mấy đã đứng không nổi sao?
Thành Đàm khẽ cười một tiếng, nói:“Thật có lỗi thật có lỗi, cơ thể ta
xưa nay không được tốt, đã làm cho Ly công tử lo lắng rồi. Ta nghĩ hôm
nay không thể tiếp đón Ly công tử nữa. Ngày khác, đợi ta khá hơn sẽ đến
cửa bái phỏng vậy.”
Mới nói mấy câu đã muốn đuổi Bạch Nham đi chạy lấy người sao, thế này
lại càng