
thường không dính chút mùi khói thuốc nào trên
người làm sao có thể nghiện thuốc lá. Cô không biết anh và Lăng Nhiễm có quan hệ
gì, nhưng mà cô nghĩ bọn họ nhất định có quen biết, dù bọn họ giả vờ như không
nhận ra nhau.
Tô Dịch Thừa nhìn đi vào phòng bếp, sau đó bận rộn trên bàn nấu
ăn. Lại ra sức hút điếu thuốc, để cho ni-cô-tin làm tê liệt thần kinh mình, thật
ra thì anh ghét hút thuốc lá, thật chí ghét có mùi khói trên người mình, nhưng
lúc này anh lại đặc biệt khao khát khoái cảm mà thuốc lá mang đến, giống như là
người trên sa mạc khô kiệt, không có một giọt nước, cả người khát đến đôi môi
cũng nứt ra rồi, mà lúc này, trong biển cát, anh ta lại tìm được một bình nước
của những người đi trước để lại, dù không nhiều nước, nhưng dù chỉ còn một giọt
thì anh ta cũng khát khao có được.
“Keng ——!”
Trong phòng bếp tiếng cây
dao rơi xuống đất vang lên, sau đó thấy An Nhiên thổi ra một hơi lớn: “xuy!” Bịt
tay đứng đó, chân mày nhíu chặt lại.
Nghe tiếng, “đáng chết!” Tiếng Tô Dịch
Thừa khẽ nguyền rủa, vội vàng dập một nửa điếu thuốc trong tay vào trong cái gạt
tàn thuốc lá trên bàn trà, đứng dậy đi vào trong phòng bếp.
Vội vàng kéo cái
tay của An Nhiên, thấy ngón trỏ của An Nhiên bị dao khứa vào một vệt thật dài,
lúc này máu tươi ào ào chảy ra, nhìn mà thấy giật mình.
“Sao lại không cẩn
thận như vậy.” Giữa chân mày tràn đầy lo lắng, trong giọng nói thì có trách cứ,
vội vàng lôi kéo cô đi ra ngoài phòng khách, mở cái tủ dưới tivi lấy ra một cái
hộp cứu thương, sau đó dùng cồn i-ốt khử trùng vết thương, cái kẹp không cẩn
thận chạm vào làm đau An Nhiên, nghe thấy cô mạnh mẽ hít vào một hơi, Tô Dịch
Thừa liếc mắt nhìn cô, “chạm vào đau?”
An Nhiên môi mím thật chặt, chịu đựng
đau đớn, lắc đầu, không nói lời nào.
Tô Dịch Thừa tiếp tục dùng miếng bông y
tế chấm chấm cồn i-ốt khử trùng cho cô, chẳng qua là lúc này, động tác nhẹ nhàng
hơn rất nhiều.
Tô Dịch Thừa băng bó vết thương rất chuyên nghiệp, trừ trùng,
bôi thuốc, quấn băng gạc, mỗi bước đều rất chính xác, ngay cả vòng băng cuối
cùng cũng quấn rất đẹp, giống như y tá băng bó chuyên nghiệp trong bệnh viện
vậy.
An Nhiên nhìn anh băng bó vết thương giúp mình, cuối cùng thắt miếng vải
thành một cái nơ xinh đẹp, không nhịn được hỏi: “hồi trước thường băng bó giúp
người khác sao?”
Tô Dịch Thừa nhìn cô, cất cồn i-ốt gì đó vào trong hộp cứu
thương, vừa nói: “mẹ anh trước kia là y tá quân y, trước kia, khi cha diễn tập
cũng hay bị thương, vết thương là do mẹ xử lý, khi đó anh cầm hòm thuốc đứng bên
cạnh, nhìn nhiều, cũng sẽ làm được.”
An Nhiên hiểu rõ gật đầu, sau đó đứng
dậy, chuẩn bị lại vào phòng bếp.
“Em đi đâu?” Tô Dịch Thừa gọi cô lại.
An
Nhiên quay đầu, vô tội nói, “ách, chuẩn bị bữa tối.”
Tô Dịch Thừa thở dài, cô
còn dám nói, anh nói có chút nghiêm túc: “em chuẩn bị cắt thịt mình để nấu bữa
tối cho anh ăn sao?”
An Nhiên đỏ mặt, giải thích: “vừa rồi, vừa rồi là không
cẩn thận.”
Tô Dịch Thừa có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên kéo cô ngồi lại
trên ghế sô pha trong phòng khác, nghiêm túc nói: “ngồi yên ở đây, đợi đến khi
ăn cơm anh gọi em.”
“Em —” An Nhiên đứng dậy, muốn nói gì, lại bị Tô Dịch
Thừa nặng nề đè xuống, nghiêm mặt, nói: “ngồi.” Nói xong, cầm lấy cái tạp dề
quấn quanh người mình, sau đó xoay người đi vào trong bếp.
An Nhiên nhìn anh
đưa lưng về phía cô, bận bịu trong bếp, anh và Lăng Nhiễm có quan hệ như thế
nào? Lăng Nhiễm!
Đợi đã, cô như là nghĩ ra cái gì, đột nhiên cô nhớ ra buổi
trưa mấy hôm trước, nhận được một cú điện thoại, trong điện thoại giọng cô gái
đó cũng mềm mại dịu dàng như thế, cô ta còn bảo cô nhắn lại một câu cho Tô Dịch
Thừa, cô còn nhớ rõ câu kia, ‘tôi họ Lăng, làm phiền cô chuyển lời tới anh ấy,
nói, tôi đã trở về.’ Ngoài ra cô ta còn nói, cô ta muốn gặp anh.
Vậy Lăng
Nhiễm chính là cô gái họ Lăng gọi điện đến mấy ngày hôm trước sao?
An Nhiên
ngồi ở trên ghế sô pha, suy nghĩ bay rất xa.
Khi An Nhiên còn đang phỏng
đoán, đột nhiên nghe thấy có người gọi: “An Nhiên? An Nhiên?”
Đến khi phục
hồi lại tinh thần, Tô Dịch Thừa đã một lần nữa đi ra khỏi phòng bếp đi, làm xong
bữa tối, đang gọi cô vào ăn cơm.
“Vừa rồi đang suy nghĩ gì? Gọi vài tiếng
cũng không thấy phản ứng.” Tô Dịch Thừa hỏi.
An Nhiên không biết nên nói như
thế nào, chẳng qua là cười cười với anh, lắc đầu nói, “không có gì, đang suy
nghĩ chuyện công việc.”
“Công việc có vấn đề gì sao?” Tô Dịch Thừa thuận
miệng hỏi, vào bếp xớ hai bát cơm từ trong nồi cơm điện đặt lên bàn ăn.
An
Nhiên lắc đầu, cũng không nói cho anh biết chuyện xảy trong công ty lúc
chiều.”Em tự mình giải quyết.” Sau đó ngồi xuống bàn ăn, thấy trên bàn bày đủ
loại thức ăn, cà tím om, cá diếc kho, rau muống xào, trứng gà chưng thịt, cùng
với hai bát cơm. Nhìn rất bình thương, nhưng rất muốn ăn.
An Nhiên nhìn anh
có chút kỳ lạ, có phần không dám tin, “những món này …. những món này đều là do
anh làm?” An Nhiên không ngờ anh có thể nấu ăn, mặc dù còn chưa nếm mùi vị thế
nào, nhưng nhìn qua hẳn là rất ngon, mùi vị không phải