
ng hỏi nhiều, chỉ thẳng đường đi về phòng làm việc
của mình.
Bữa trưa hình như ăn nhiều canh, cho nên buổi chiều phải đi phòng
vệ sinh mấy lần.
Sau khi An Nhiên tiến vào không đến một phút đồng hồ, thì
hai nữ đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng vào. Bọn họ tới trang điểm lại,
không, chính xác hơn là tới buôn dưa lê.
“Cô nhìn thấy khóe mắt Tiếu Hiểu
chưa, bị cào một vết rất to.” Một người nói.
Người còn lại đáp, “Có ai mà
không nhìn thấy a, cô ta tưởng là đeo kính râm thì có thể che kín hả, đây rõ
ràng là giấu đầu hở đuôi, chuyện cô ta và Hoàng Đức Hưng cả công ty này có ai
không biết a, lần này là bị cô ta cho là mang kính râm thì có thể che kín a,
cái này rõ ràng chính là giấu đầu lòi đuôi, chuyện lén lút của cô ta cùng Hoàng
Đức Hưng người ở cả công ty ai mà không biết a, lần này chỉ sợ là bị vợ cả bắt
được, chẳng qua chỉ cào rách khóe mắt cô ta là vẫn còn may chán, cô nói xem
trong tay cô ta thu được vài dự án, hơn nữa hằng ngày đều ăn mặc lẳng
lơ.”
“Này, người ta chỉ có thể dựa vào khuôn mặt và bản lĩnh trên giường mới
có thể hoành hành trong văn phòng này, cô ghen tị hả, cô ghen thì cô cũng đi sắm
vài món ít vải ý, rồi ngày nào cũng lẳng lơ như thế, khi tổng giám đến thì cô
liếc mắt đưa tình với ông ta, không chừng cô cũng khỏi phải vẽ, trực tiếp được
làm mỹ nhân thiết kế sư của công ty chúng ta.”
“Đi chết đi, tôi thà cả đời vẽ
thiết kế cũng không muốn đi phục vụ ông già đáng tuổi làm cha tôi.”
Bên
ngoài, hai người lại cười đùa một lát, rồi rửa tay, đang chuẩn bị đi ra, thì
trong thoáng chốc bỗng dưng kinh sợ, thấy Tiếu Hiểu đeo kính râm, che hơn nửa
khuôn mặt, một mái tóc xoăn vẫn phong tình như thế, bộ đồ công sở bó sát người
kia càng tôn lên vóc người đáng kiêu ngạo của cô ta.
“Tiếu, kiến trúc sư
Tiếu.” Hai người vừa rồi còn nói nói cười cười thoáng cái chóng váng, hai cô
không biết Tiếu Hiểu đi vào lúc nào, nghe thấy bao nhiêu.
Tiếu hiểu tiến vào,
khuôn mặt bị che một nửa nên nhìn không ra biểu cảm của cô ta.
Hai người vốn
đang cười nói bỗng chốc trầm xuống, nhìn Tiếu Hiểu cười gượng, nhường bước cho
cô ta, có chút lắp bắp nói: “Tôi, chúng tôi ra ngoài trước.”
Tiếu Hiểu đứng
trước bồn rửa tay, đưa tay bỏ kính râm ra, trên khóe mắt bị xước một vết vừa dài
vừa nhỏ đỏ lòm, xung quanh xanh đen sưng tấy. Mặt không có biểu cảm đưa tay lấy
hộp phấn trong túi xách, mở lấy phấn xoa xoa, trang điểm lại cho mình, đặc biệt
là ở khóe mắt.
Hai người kia thấy thế, hậm hực xoay người muốn đi, lại nghe
thấy Tiếu Hiểu nhàn nhạt mở miệng, “Ngày mai đều không cần đến nữa.” Giọng nói
không nhanh không chậm, không mặn không nhạt.
Nghe vậy, hai người bất ngờ
đứng lại, xoay người, vẻ mặt như đưa đám nói: “chị, chị Tiếu, chúng tôi sai rồi,
chúng tôi không cố ý, không hề có ác ý, chị, chị đừng để trong lòng.”
Tiếu
Hiểu thờ ơ nhìn mình trong kính, thành thạo trang điểm lại, cố gắng hết sức che
đi vết sưng đỏ trên mặt mình. Không hề nhìn hai người phía sau tí nào.
Thấy
cô ta thờ ơ, không hề phản ứng chút nào, cũng không biết cô ta có thái độ gì,
mặc dù không thích cô ta, nhưng dù sao cô ta cũng là người của Hoàng Đức Hưng,
nếu thật sự muốn các cô nghỉ việc, cũng không phải không thể.
Vết sưng đỏ ở
khóe mắt kia quá lớn, phấn lót căn bản là không che được đến một nửa, ngược lại
nhiều phấn quá khiến khóe mắt dày lên nhìn càng chướng mắt, nắm chặt hộp phấn,
nhớ tới hình ảnh hôm qua mình bị mụ la sát của Hoàng Đức Hưng bắt được, còn nhớ
tới dáng vẻ Hoàng Đức Hưng đứng một bên nhìn cô bị đánh nhưng thờ ơ, trong lòng
lại càng giận dữ, càng nghĩ càng khó chịu, quay đầu, căm tức nhìn các cô, quát:
“Vẫn còn đứng đây làm gì, còn không mau cút cho tôi!”
Hai người đều giật
mình, giờ phút này khóe mắt Tiếu Hiểu sưng đỏ lộ ra ngoài, vẻ mặt dữ tợn, cả
người nhìn thật kinh khủng.
“Nhìn cái gì, cút ra ngoài cho tôi.”
Một trong
hai người không chịu tỏ ra yếu thế, trả lời cô ta: “cô, cô có tư cách gì yêu cầu
chúng tôi đi, hơn nữa, những gì chúng tôi vừa nói đều là sự thật, nếu cô thấy sợ
thì đừng làm a, dám làm lại không cho người ta nói, làm bộ thanh cao.”
“Cô
nói cái gì?” Tiếu Hiểu tiến lên, căm tức nhìn cô ta, như là có thể ăn thịt
người, cực kỳ khủng bố, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Cô có gan thì lặp
lại lần nữa!”
Người nọ nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không ngừng lui về
phía sau, người còn lại đứng cạnh, nhìn biểu hiện cũng có chút sợ hãi, định mở
miệng nói gì đó làm dịu bầu không khí: “chị, chị Tiếu —” Nhưng mà chỉ một ánh
mắt của Tiếu Hiểu phóng tới, hù dọa cô một câu cũng không nói ra được.
“Ào ào
ào —”
Trong thời điểm giằng co căng thẳng, ở phía khác An Nhiên xả nước từ
trong WC đi ra, quay đầu thản nhiên liếc nhìn các cô một cái, rồi xoay người đi
về phía bồn rửa tay.
Tiếu Hiểu bỗng dưng xoay người đối diện với An Nhiên,
căm tức nhìn cô, hỏi: “Sao chị lại ở đây!”
An Nhiên liếc cô ta từ trong
gương, vẫn mở vòi nước, bắt đầu rửa tay, vừa nói: “Đi vệ sinh a.”
“Chị đều
nghe thấy hết!” Hai tay ở hai bên sườn nắm chặt, cô hoàn toàn không ng