
gạc của Tô Dịch Thừa.
“A Thừa?”
Lăng Nhiễm thử gọi, cô nhớ vừa rồi cô mua rất nhiều rượu về nhà, sau đó ở nhà
uống rượu, sao a Thừa lại ở đây? “anh, sao anh lại ở đây?”
“Câu này phải là
tôi hỏi cô chứ.” Tô Dịch Thừa lạnh lùng nói, ánh mắt tức giận nhìn cô
ta.
Lăng Nhiễm sửng sốt, nhưng liếc thấy An Nhiên ngồi xổm phía sau anh, lại
quay đầu nhìn cách bài trí bốn phía xung quanh, mới ngộ ra đây không phải là nhà
mình, mà cô hoàn toàn không có ấn tượng gì sao mình lại ở đây! “tôi, sao tôi lại
ở chỗ này? Rõ ràng vừa rồi tôi uống rượu ở nhà a!”
Hít sâu một hơi, Tô Dịch
Thừa lạnh lùng nói: “Lăng Nhiễm, những gì nên nói tôi vẫn cho là đêm hôm đó tôi
đã nói rõ ràng với cô, chuyện của chúng ta đã là quá khứ, bây giờ chúng ta đều
có cuộc sống riêng của mình, hơn nữa tôi rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại,
cũng không hi vọng cô tới quấy rầy tôi hoặc người nhà của tôi.”
“Tôi, tôi
không có…” Lăng Nhiễm nhìn anh, trong mắt có uất ức.
“Mời đi ra ngoài đi.” Tô
Dịch Thừa lạnh lùng nói, không hề nể tình chút nào. Nói xong cũng không nhìn tới
cô ta, đỡ An Nhiên từ mặt đất lên.
“A Thừa. . . . . .” Phía sau, Lăng Nhiễm
khẽ gọi anh, nước mắt chảy xuống theo gương mặt, trong lòng đau thắt lại, uất ức
lẩm bẩm, “đừng đối xử với em như vậy, đừng đối xử với em như vậy được không…”
Giọng nói hàm chứa khẩn cầu và mong mỏi xa vời.
Tô Dịch Thừa thờ ơ, nửa ôm
An Nhiên đi về phía phòng ngủ, không quay đầu nhìn cô ta lần nào.
Tô Dịch
Thừa dìu An Nhiên ngồi xuống giường, nhìn nước mắt còn chưa khô trên mặt cô,
trong lòng có cảm giác không đành lòng, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, khẽ
nói: “đồ ngốc.” Anh không biết Lăng Nhiễm nói gì với cô, nhưng mà nhìn bộ dạng
cô thế này, sợ là lại suy nghĩ lung tung. Cô quá hòa nhã, tính cách ôn hòa quá,
dù bị bắt nạt cũng không nói nặng lời, anh thích cá tính và dáng vẻ dịu dàng của
cô như vậy, thế nhưng lại lo lắng cô bị bắt nạt, anh chưa bao giờ biết mình lại
là một người mâu thuẫn như thế.
Than nhẹ rồi lắc đầu, anh không biết tính
cách cô như vậy là tốt hay xấu, nhưng nhìn cô thế này, trong lòng anh có cảm
giác khó chịu không nói nên lời. Cúi đầu khẽ hôn xuống trán cô, sau đó xoay
người vào phòng tắm, vắt hết nước khăn ấm rồi cẩn thận lau đi vết nước mắt trên
mặt cô, vừa nói: “đừng nhớ những gì cô ta nói.”
An Nhiên để mặc anh lau đi bộ
dáng nhếch nhác trên mặt cô, chỉ nhìn anh chằm chằm, nhìn lông mày của anh, nhìn
người đàn ông cũng là người chồng mà mình vẫn quen biết chưa đến một
tháng.
Một lúc lâu, khi anh xoay người chuẩn bị vào phòng tắm thì đột nhiên
đưa tay ra bắt tay được tay anh, mở miệng hỏi: “hồi đó tại sao đồng ý kết hôn
với em?”
Cô muốn biết đáp án, cô không để ý hôn nhân của bọn họ không phải
kết quả của tình yêu, không để ý chỉ vì mình thích hợp mới trở thành vợ anh,
nhưng cái cô để ý chính là trong tình huống mình không biết mà trở thành thế
thân của người khác, thành bóng dáng của người khác.
Tô Dịch Thừa nhìn cô,
khẽ cau mày, lại là vấn đề này, anh cho là anh đã giải thích rõ ràng rồi, hôm
nay Lăng Nhiễm lại nói gì với cô?
An Nhiên nhìn anh chằm chằm, cố chấp muốn
biết câu trả lời từ chính miệng anh.
“Nếu anh nói lý do của anh giống em, em
tin tưởng chứ?” Tô Dịch Thừa đặt câu hỏi, anh không muốn dối lòng nói yêu, đó là
không thực tế, hai người vốn không quen biết, sao có tình yêu, cho dù sống chung
trong khoảng thời gian này, rõ ràng anh thích cô, và cũng thấy may mắn là hồi đó
mình đồng ý kết hôn với cô, nhưng nếu thật sự truy cứu nguyên nhân kết hôn ban
đầu thì thật sự không phải là tình yêu.
An Nhiên im lặng, rất lâu, vẫn không
nhịn được hỏi: “không phải, không phải bởi vì coi em là thế thân của Lăng Nhiễm
chứ?” Chỉ cần anh nói, cô sẽ tin tưởng. Nín thở, chờ câu trả lời của
anh.
“Tất nhiên không phải!” Tô Dịch Thừa quả quyết và nghiêm túc nói. Cô và
Lăng Nhiễm đâu có nửa điểm nào giống nhau, sao anh có thể coi cô là thế thân của
Lăng Nhiễm được! Huống chi, anh đã sớm không có tình cảm với Lăng Nhiễm, không
có yêu, thậm chí cảm giác hận cũng không còn, hoàn toàn chỉ là một người không
liên quan, như là xa lạ.
“Ha ha.” An Nhiên thở phào nhẹ nhỏm, cười khẽ một
tiếng, thấp giọng chậm rãi nói , “vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Nhìn phản ứng
của cô, Tô Dịch Thừa đoán được đại khái, than nhẹ xoay người, một lần nữa ngồi
xuống cạnh cô. Đưa tay kéo tay cô, khẽ thở dài, nhìn cô chăm chú, sau đó vén sợi
tóc trên trán cô lên, rồi nhàn nhạt mở miệng: “Còn gì muốn hỏi anh không?”
An
Nhiên cũng bình tĩnh nhìn lại anh, thật ra thì chỉ cần biết rằng mình không phải
là thế thân của người khác là được, những thứ khác, cô không yêu cầu quá đáng,
dù sao hôn nhân của bọn họ cũng không hẳn là tình yêu, chính cô trước đây còn
đợi Mạc Phi sáu năm vô ích, thì sao có thể yêu cầu trước khi gặp cô, tỉnh cảm
của anh chỉ là trang giấy trắng, vậy thì quá không thực tế rồi.
Nghĩ lắc đầu
nói không có, nhưng vừa đến miệng lại hoàn toàn thay đổi: “trước đây cô ta cũng
ở trong này.”
Tô Dịch Thừa nhìn cô, không hề phủ nhận mà gật đầu,