The Soda Pop
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211475

Bình chọn: 9.5.00/10/1147 lượt.

a, Tần Vân đã về, đang ở cùng với cô giúp việc

trong sân chuẩn bị thịt gà, để buổi trưa nấu cháo gà cho An Nhiên bồi bổ cơ thể.

Nhưng gà còn chưa làm thịt xong đã nghe thấy hai người bảo phải về rồi, tâm tình

bà lập tức chán nản đi, nhưng cũng không làm thế nào được, chỉ căn dặn hai người

rãnh rỗi thì về nhiều một chút, nói ngày mai hầm con gà này mang cho hai

người.

Trên đường đi Tô Dịch Thừa chuyên chú lái xe, sắc mặt căng thẳng,

không hề ôn hòa như trước, mà là bộ dạng đừng đến gần, nhìn có chút đáng

sợ.

“Công việc rất gấp sao?” Bầu không khí lúng túng có chút kỳ lạ, An Nhiên

cố gắng tìm đề tài phá tan yên lặng.

Tô Dịch Thừa dường như không nghe thấy,

ánh mắt nhìn thẳng chuyên chú lái xe.

“Dịch Thừa?” An Nhiên thử gọi.

Lúc

này Tô Dịch Thừa mới bừng tỉnh, sững sờ quay đầu, hỏi, “hả, em vừa nói

gì?”

An Nhiên nhìn anh chằm chằm, cuối cùng lắc đầu, nói: “không thì đổi lại,

để em lái xe, nhìn anh không tập trung lắm.”

Tô Dịch Thừa lắc đầu, cười cười

với cô: “không sao, vừa rồi đang suy nghĩ chút chuyện, nên không chú ý

nghe.”

An Nhiên khẽ thở dài, nói: “Anh và người đàn ông vừa rồi quen biết

phải không.”

Tô Dịch Thừa nhìn cô, gật đầu, cũng không phủ nhận, “cậu ta ở

đại viện cơ quan, cách không xa, gặp vài lần.”

“Ừ.” An Nhiên gật đầu, không

hỏi nữa, cô vẫn cảm thấy, nếu anh sẵn lòng nói với cô thì sẽ nói với cô, nếu

không thì tự hỏi, tự thảo luận cũng rất mất mặt. Cô liền thay đổi đề tài, hỏi:

“buổi chiều có họp gấp sao?”

“Hai giờ, nhưng mà trước khi đến phải chuẩn bị

một chút.” Tô Dịch Thừa thành thật nói.

“Như thế thì đi ăn cơm đi, bác sĩ nói

anh phải ăn cơm ba bữa đều đặn.” Hai ngày này phải ăn uống đúng giờ một chút,

nếu đói mà xảy ra vấn đề gì, thì cái được không bù lại nổi cái mất.

Tô Dịch

Thừa nhìn cô, rồi gật đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhàn nhạt.

Từ

đại viện trở về căn nhà trong thành phố đã gần mười một giờ, vì biết anh gấp

gáp, nên nhân dịp anh đi thay quần áo, An Nhiên vội vàng tranh thủ cho mì vào

bát, đun nước sôi, đập quả trứng vào.

Tô Dịch Thừa rửa mặt thay quần áo xong

xuôi đi ra, An Nhiên đang đập trứng, khuấy đều ra rồi đổ lên trên mì, thấy anh

đi ra ngoài, vội nói: “Đến ăn mì đi.” Nói xong, bưng bát mì để lên trên bàn

ăn.

Tô Dịch Thừa gật đầu, đi đến ngồi xuống chiếc ghế nhỏ. Uống một hớp, thật

ra thì mùi vị chỉ có thể xem là bình thường, nhưng mà tràn đầy tấm lòng, khiến

anh thấy bát mì này đặc biệt ngon miệng. Gật đầu khen ngợi: “Mùi vị rất

ngon.”

An Nhiên cười yếu ớt, ngồi xuống đối diện anh, tay nâng má, nhìn anh

ăn, cái gì cũng không làm.

Tô Dịch Thừa ăn rất nhanh, nhưng là dáng ăn rất

tao nhã, không hề văng chút nước canh nào ra ngoài, một giọt cũng không.

Đang

ăn, đột nhiên gắp một miếng trứng đưa tới cho An Nhiên, ý bảo cô há mồm.

An

Nhiên lắc đầu, “Anh ăn đi.” Động tác thân mật như thế khiến cô không được tự

nhiên, khuôn mặt ửng đỏ.

Tô Dịch Thừa cũng không thu hồi chiếc đũa, đang kẹp

miếng trứng khăng khăng muốn cô ăn.

Thật là có chút thất bại, không lay

chuyển được anh, An Nhiên đành phải há mồm ăn miếng trứng kia, da mặt mỏng đỏ

bừng lên.

Tô Dịch Thừa hài lòng cười cười, sau đó lại gắp một miếng như thế

đưa tới cho cô.

An Nhiên nhíu mày, nhưng vẫn bất đắc dĩ há mồm ăn, đến khi Tô

Dịch Thừa gắp miếng thứ ba thì An Nhiên giả vờ tức giận, nghiêm túc nói: “Tô

Dịch Thừa, đây là anh ghét bỏ đồ ăn em làm quá khó ăn, cho nên không ăn

sao?”

Tô Dịch Thừa ngẩn người, dường như là không ngờ cô lại nói như thế, nên

lắc đầu, cúi đầu ăn một miếng mì trứng lớn còn lại, thậm chí cả nước mì nóng

cũng ăn hết vào bụng, sau đó để bát đũa xuống, chăm chú nhìn An Nhiên nói: “Mì

vợ anh làm là ngon nhất, sau này có bao nhiêu anh ăn bấy nhiêu.”

An Nhiên bị

vẻ mặt nghiêm túc của anh chọc cười, không để ý đến anh, thu dọn bát đũa cho vào

bồn rửa bát.

Nhìn lại đồng hồ trên tay, đúng là không còn dư nhiều thời gian

nữa, Tô Dịch Thừa cầm cặp công văn, nói một tiếng với An Nhiên, rồi liền đi ra

cửa.

Dự án ‘Bích Hồ Viên’ đang thi công xây dựng, nếu suôn sẻ thì tháng sau

sẽ bước vào giai đoạn hai, mà dự án tòa thị chính cô đã rút lui, lúc này cô coi

như là thảnh thơi, nên có chút buồn chán.

Trở lại thư phòng một lần nữa lấy

ra bản thảo thiết kế đã hoàn thành được một phần tư ra, cô thích mỗi khi mở ra

thì ý tưởng thiết kế sẽ xông lên đầu, cho dù dự án này thì thất bại ít nhất cô

cũng có thể tự ăn nói với chính mình.

Linh cảm thật ra cực kỳ khó đoán, có

thể gặp mà không thể cầu, hồi đó suy nghĩ rất lâu, phác họa ra nhiều lắm, tham

khảo nhiều lắm, mất gần nửa tháng thời gian cũng ra được sơ sơ, bây giờ có lẽ là

trong lòng không có gánh nặng nên chiều nay, An Nhiên vẽ ra vô cùng thuận lợi,

hầu như không hề đứt đoạn, một buổi chiều mà bản thảo đã xong hơn nửa, thậm chí

còn đẹp hơn, hài lòng hơn bản thiết kế trước đây.

Đột nhiên chuông cửa vang

lên, ting tong ting tong, An Nhiên để bút vẽ xuống, hơi nghi hoặc đi về phía

cửa.

Cô không biết là ai tìm đến, nhưng mà hẳn là tìm Tô Dịch Thừa, vì đây là

nhà Tô Dịch Thừa