
g thể không tin vào nhân phẩm của Trình Tường, hẳn là
mình đa nghi: “Không, không có gì, còn không phải là thấy lúc trước vì chuyện
tin nhắn mà mi có khúc mắc a, cho nên hỏi bừa một chút.”
“Ai u, là hiểu lầm
chứ sao. Huống chi lần này Trình Tường quay về, còn mua cho ta một cái vòng tay
thạch anh rất đẹp, hôm nào ta cho mi xem.” Lâm Lệ có chút phấn khích nói, trong
thanh âm không giấu được sự vui sướng.
An Nhiên cười khẽ, yên lòng, nói: “Mi
chỉ biết bắt nạt ta, cả ngày khoe khoang Trình Tường nhà mi thương mi nhiều thế
nào.”
“Tô tiên sinh nhà mi không thương mi sao?” Lâm Lệ hỏi ngược lại, sau đó
ra vẻ nói: “Thế này đi, hôm nào hẹn Tô tiên sinh nhà mi đi ra ngoài, chị đây
thay mi dạy bảo anh ta, để anh ta biết, sau lưng mi cũng có người, đừng hòng bắt
nạt người của ta.”
“Ha ha.” An Nhiên phì cười ra tiếng, nói lia lịa: “được
được được, hôm nào để mi dạy dỗ anh ta, cho anh ta biết ta còn có hậu thuẫn rất
hùng hậu, xem anh ta còn dám bắt nạt người không.”
“Ừ, nhất định phải
thế.”
Hai người lại tán dóc thêm một lát, rồi mới cúp cúp điện thoại.
Tắt
điện thoại di động, An Nhiên bật cười lắc đầu, một lần nữa cầm lấy tập văn xuôi
liếc nhìn. Đột nhiên, có người ôm lấy cô từ phía sau, An Nhiên giật mình kêu
lên, “A! ——”
Người nọ cười nhẹ, hô hấp phả vào tai cô.
An Nhiên quay đầu,
thấy Tô Dịch Thừa đúng lúc đang cười nhìn cô, không khỏi hờn dỗi lườm anh, “làm
em sợ chết khiếp, anh đi không có tiếng bước chân sao?” Anh tiến vào từ lúc nào,
sao cô không nghe thấy chút tiếng động nào.
“Sao, em đang nói xấu anh sao?”
Tô Dịch Thừa ôm cô buồn cười hỏi.
“Em không có.” An Nhiên phủ nhận, cô không
phải loại người lắm mồm, cũng không có thói quen nói xấu sau lưng người
khác.
“Phải không?” Tô Dịch Thừa nhướng mi, hỏi ngược lại: “anh bắt nạt em
khi nào? đối xử không tốt với em sao?”
An Nhiên sửng sốt chợt hiểu là vừa rồi
anh nghe thấy mình nói chuyện điện thoại với Lâm Lệ, sau đó cái đầu nhỏ vận
động, đánh đòn phủ đầu nói: “anh nghe lén người ta nói chuyện điện
thoại!”
“Em cũng không khóa cửa, huống chi đây cũng là phòng của anh, coi như
là khu vực công cộng của hai chúng ta, là em nói chuyện điện thoại ở nơi công
cộng.” Hơn nữa còn nói vô cùng to, anh không muốn nghe cũng rất khó, như thế sao
có thể coi là nghe lén.
“Em…” An Nhiên cứng họng, quả thật như thế, “nhưng,
em chỉ nói đùa với Lâm Lệ a, anh không cần coi là thật.”
Tô Dịch Thừa cau
mày, “Có đúng không, nhưng mà nghe giọng điệu của bạn em cũng không phải là nói
đùa a, cô ấy nói lần sau gặp anh sẽ thay em dạy dỗ anh là sao?”
An Nhiên hơi
hơi lùi ra phía sau, cô có dự cảm xấu, đặc biệt là khi hai người ở gần nhau như
vậy, nhất là trong phòng không có ai khác, chỉ có hai người họ, vào thời điểm
đêm tối như thế này!
Tô Dịch Thừa tự nhiên là nhìn ra ý đồ của cô, thản nhiên
nhích lên phía trước, ôm cô càng chặt. Sắc mặt vẫn là biểu cảm hơi giận như thế,
nhìn thẳng vào cô.
An Nhiên vô thức trốn tránh ánh mắt anh, có chút chột dạ
nói, “em, em muốn muốn đi tắm rửa.” Vừa nói, vừa giãy dụa muốn tránh thoát khỏi
cái ôm của Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa không thả ra, bình tĩnh nhìn cô, bởi vì
An Nhiên giãy dụa, nên chân tay hai người cọ xát, cô mềm mại anh cứng rắn, đối
lập rõ với nhau. Trong lòng có luồng khí nóng nhanh chóng dâng lên, dục vọng
cũng theo đó mà đến. Nụ cười như có như không trên khóe miệng kia bỗng chốc trở
nên cứng đờ, mất tự nhiên, mà đôi mắt thâm thúy lúc này đã nhiễm ngọn lửa cực
nóng, nhiệt độ này có thể đốt cháy cô.
Sinh lý biến đổi rõ ràng, tất nhiên An
Nhiên cảm giác được, dự cảm vừa rồi lại càng nổi lên mãnh liệt, cô biết, nếu bây
giờ mình không đi, đoán chừng sẽ chết rất thê thảm!
“Bỏ, bỏ em ra, em thật
muốn đi tắm.” An Nhiên có chút nịnh nọt nói.
Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm cô,
tay dùng lực mạnh hơn, một lúc lâu mới phun ra hai chữ, nói: “không bỏ!”
An
Nhiên bất an nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không ngừng lùi ra sau: “anh, anh,
anh, anh muốn làm cái gì?”
“Em không biết anh muốn làm cái gì sao?” Thanh âm
đã có chút ám ách, nhưng giọng nói khàn khàn ở trong không gian mập mờ càng đặc
biệt mê hoặc lòng người. Dứt lời, Tô Dịch Thừa kéo cô lại, vì ôm nhau mà thân
thể hai người kề sát vào nhau, sinh lý càng biến đổi rõ ràng.
An Nhiên càng
đỏ mặt hơn, thân thể vặn vẹo không yên, giả vờ ngu ngốc nói: “không, không
biết.” Tất nhiên là cô biết anh muốn làm gì, nhưng mà làm sao cô nói ra khỏi
miệng được.
Tô Dịch Thừa tà mị cười nhẹ, bất chợt dùng sức bế cô
lên.
“Nha! ——” An Nhiên thốt lên, tay vội vàng quàng lên cổ anh: “anh, anh
làm gì!” Đột nhiên quá, dọa cô giật cả mình.
“Làm a!” Tô Dịch Thừa mặt không
đỏ tim không đập nói, sau đó liền ôm cô đè lên trên giường, sau đó tự minh họa
chữ ‘làm’.
Ngoài cửa Tần Vân nấu bánh trôi làm bữa ăn đêm, lúc này vừa bưng
đến cửa, tay vừa giơ lên không trung, đã nghe thấy thanh âm mập mờ từ bên trong
truyền ra, liền vội vàng thu tay lại, nở nụ cười thật to, lập tức bưng bát bánh
trôi về.
Trong phòng khách Tô Văn Thanh ngồi ở trên sô pha, t