
con
cái lớn thế này rồi, sao có thể không già chứ.” Tần Vân lên tiếng, rồi sau đó
đứng dậy, cười nói với An Nhiên: “An Nhiên, đến phòng bếp giúp mẹ chuẩn bị cơm
tối, nhân tiện hai mẹ con ta tâm sự một chút, đừng để cánh đàn ông này nghe
được.”
An Nhiên gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Dạ.”
Trong phòng khách chỉ còn
lại Tô Dịch Thừa và Lăng Xuyên Giang, hai người yên lặng một lát, Lăng Xuyên
Giang mở miệng trước: “Dịch Thừa, cháu đánh với bác một ván đi, chúng ta đã lâu
chưa đấu rồi.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, “Dạ.” Đứng dậy vào thư phòng bưng bàn cờ
tướng ra, bày cờ.
Lăng Xuyên Giang điều khiển quân đỏ đi trước, Tô Dịch Thừa
đi sau, lúc đầu rất bình thường, lực lượng hai bên ngang nhau, không nhìn ra ai
tốt hơn.
Điều xe ra, qua sông sang lãnh thổ đối phương, dồn ép con mã đen,
Lăng Xuyên Giang có chút cảm thán nói: “Nếu không có chuyện hồi đó, cháu nói
xem, có phải cháu đã sớm là con rể bác rồi không?”
Tô Dịch Thừa nhìn ông, rồi
đẩy pháo lên, nhàn nhạt đáp lại: “Sự đời khó đoán.”
“Đúng vậy a, sự đời khó
đoán a!” Lăng Xuyên Giang gật đầu đồng ý, hồi đó ông cũng không ngờ rằng lại có
ngày hủy bỏ quan hệ với con gái. Mấy năm không gặp, hiện tại dù biết nó trở lại,
cũng chưa hề gặp lại.
Tô Dịch Thừa không nói gì, chỉ chuyên chú chơi đánh cờ
cờ.
“Nó … đi tìm cháu sao.” Lăng Xuyên Giang hỏi.
Tô Dịch Thừa không ngẩng
đầu, anh biết người ông hỏi là Lăng Nhiễm, nên nhàn nhạt gật đầu, “Vâng, đã
gặp.”
“Dịch Thừa, cháu còn chút tình cảm nào với nó không?” Lăng Xuyên Giang
không nhịn được mà hỏi, những năm gần đây bên cạnh cậu ta không hề xuất hiện
người nào khác, ông vẫn cho là cậu ta vẫn còn vương vấn tình cảm với Lăng Nhiễm,
thậm chí còn vọng tưởng cậu ta có thể là con rể ông, mặc dù có muộn mấy năm.
Nhưng mà ông thật không ngờ đột nhiên cậu ta lại kết hôn, mà không hề báo
trước.
Tô Dịch Thừa nhìn ông một cái, rồi kéo xe sang, chiếu xuống, sau đó
nhàn nhạt mở miệng, “chiếu tướng.”
Lăng Xuyên Giang sửng sốt, lấy lại tinh
thần, cúi đầu nhìn bàn cờ, hơi ngẩn người, vừa rồi ông hoàn toàn không hề để tâm
vào ván cờ, không bao lâu mà tướng bên mình đã bị bắt.
Vào thời điểm Lăng
Xuyên Giang hơi ngẩn người, Tô Dịch Thừa chỉ nhàn nhạt nói: “Hiện tại cháu chỉ
coi cô ấy như con gái bác.”
Lăng Xuyên Giang ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bình
tĩnh lãnh đạm kia, bỗng chốc không biết nên nói gì. Đúng vậy a, sau khi trải qua
chuyện khắc nghiệt như vậy, cậu ta sao có thể còn chút tình cảm gì với nó được
nữa đây.
Lăng Xuyên Giang cười khổ lắc đầu, nói: “thôi, thôi, là bác suy nghĩ
nhiều rồi.”
Tô Dịch Thừa không tiếp lời ông, vẫn là vẻ mặt vừa rồi, nói: “Bác
Lăng ở lại ăn cơm tối đi, vừa vặn đến tối đấu mấy ván với cha cháu.”
Lăng
Xuyên Giang mệt mỏi lắc đầu, tự giễu rồi trêu ghẹo nói: “Không được, không được,
còn ở lại nữa sẽ bị cha con hai người giết không còn mảnh giáp mất, bác thấy bác
vẫn là nên về nhanh khi còn một con tốt thôi, không thì sẽ chết rất nhục nhã.”
Hôm nay chẳng qua là đến hỏi thăm tình hình một chút, đánh cờ chỉ là cái cớ, bây
giờ cái gì cần hỏi cũng đã hỏi, cũng nên về rồi.
Tô Dịch Thừa cười: “bác Lăng
nói đùa, vừa rồi là cháu may mắn thôi.”
Lăng Xuyên Giang đứng lên, trước khi
đi còn vỗ vỗ bả vai Tô Dịch Thừa, nói: “Hai ngày này phải chăm sóc sức khỏe cho
tốt, cố gắng sớm trở lại cương vị công tác, tuần tới hội nghị thị ủy tiến hành
bỏ phiếu về xây dựng ban khoa học công nghệ rồi, đến lúc đó chuẩn bị lên phát
biểu cho tốt.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, rồi đưa ông ra ngoài.
Xong cơm tối,
Tô Văn Thanh và Tô Hán Niên mới từ đơn vị trở về, An Nhiên nói chuyện với hai
người một lát mới trở về phòng, mà Tô Dịch Thừa thì bị gọi vào thư phòng.
An
Nhiên ngồi trước bàn đọc sách trong phòng, tiện tay cầm quyển sách liếc nhìn, để
giết thời gian.
Lúc này Lâm Lệ gọi điện thoại đến, nói Trình Tường đã về, cô
nói với anh chuyện của đồng nghiệp An Nhiên rồi, Trình Tường nói không thành vấn
đề, cứ bảo đồng nghiệp của An Nhiên trực tiếp liên lạc với anh, anh sẽ hỗ trợ
xem có cái gì vừa ít mạo hiểm vừa thích hợp bỏ vốn đầu tư.
Tìm Trình Tường
tham khảo chuyện đầu tư vốn chỉ là lấy cớ, lúc này An Nhiên cũng chỉ có thể trả
lời qua loa, “Được, đến lúc đó ta sẽ cho cô ấy số điện thoại của Trình Tường, để
cô ấy trực tiếp liên lạc với Trình Tường.”
Lâm Lệ thẳng thắn đáp ứng, tiếp
theo hai người lại nói mấy chuyện linh tinh, sau đó An Nhiên nghe thấy tiếng
Trình Tường gọi Lâm Lệ ở bên kia điện thoại.
“Ai nha, không thèm nghe mi nói
nữa, tiểu Tường tử gọi ta.” Lâm Lệ nói xong liền muốn cúp điện thoại.
“Chờ
chút Lâm Lệ!” Trước khi cô cúp điện thoại, An Nhiên bỗng gọi.
Lâm Lệ sửng
sốt, hỏi: “Sao thế? Còn có chuyện gì?”
“Hả, không, không có gì.” An Nhiên do
dự, không biết tại sao, trong lòng có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
“Hử?”
Lâm Lệ ngờ vực.
“Mi, mi và Trình Tường vẫn tốt chứ?” An Nhiên thử
hỏi.
“Hử? Có cái gì không nên tốt sao?” Lâm Lệ bị hỏi như bị lọt vào trong
sương mù, nghe không hiểu.
An Nhiên cảm thấy mình hỏi thừa rồi, bọn họ quen
biết hơn mười năm, khôn