
inh
nhật của bé, bà hi vọng hằng ngày bé đều khỏe mạnh, hạnh phúc. Người chủ trì
phát ca khúc ‘Baby’ của Trương Huyền, giai điệu rất tinh tế, giọng của Trương
Huyền rất dễ nghe, trầm thấp vang vọng bên trong xe.
Thông điệp tiếp theo là
từ một người dùng di động đề tên là ‘cô đơn’, cô nói rất yêu bạn trai cũ, trước
đây vì hiểu lầm mà chia tay, bây giờ gặp lại, bạn trai cũ của cô đã có người yêu
mà gần đây cô mới phát hiện cô và bạn trai cũ lại ở chung một tòa nhà, mỗi ngày
nhìn thấy bọn họ nắm tay cười rất hạnh phúc, cô cảm thấy rất khổ sở, cô không
thể nào chúc phúc cho bọn họ được, cô cảm thấy hạnh phúc đó vốn là thuộc về cô,
chẳng qua cô chỉ bất cẩn đánh mất hạnh phúc mà thôi. (TT: Chừa sự bình luận câu
nói này lại cho các nàng, ta thì chỉ có bốn chữ “mặt dày vô sỉ”)
Vào lúc
người chủ trì bày tỏ cảm xúc của bản thân đối với thông điệp này và an ủi người
con gái kí tên ‘cô đơn’ kia, theo bản năng An Nhiên quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa,
thấy vẻ mặt anh vẫn như vừa rồi, không thay đổi chút nào, chuyên chú nhìn đường
đi phía trước, tay vẫn nắm tay cô, sức lực không nhẹ không nặng.
Người chủ
trì vì cô gái kia phát lên ca khúc ‘chú heo con đánh rơi hạnh phúc’ với giọng
hát đa cảm của Khương Ngọc Dương, cả giai điệu không hề vui vẻ, mà trầm thấp,
buồn bã.
Tự đánh mất hạnh phúc của mình
Ai có thể thấu hiểu nỗi đau xé
lòng này
Nếu như tình yêu còn có đường quay lại
Em sẽ không để anh tiếp
tục khóc vì em
Hôm nay còn lại mình em không nhận được lời tha thứ
Chú heo
con đánh rơi hạnh phúc (*)
. . . . . .
Kết thúc bài hát, xe cũng chậm rãi
tiến vào đại viện quân khu, An Nhiên đưa tay tắt chương trình phát thanh, nhìn
về phía những lính gác cổng đứng trước những cánh cửa đại viện, sau đó nhìn Tô
Dịch Thừa từ từ dừng xe trước cửa đại viện Tô gia. Anh quay đầu mỉm cười nhìn An
Nhiên, nói: “xuống xe đi.”
An Nhiên gật đầu, nhưng trước khi xuống xe cô
không nhịn được nên hỏi: “Hồi đó hai người làm sao mà đánh mất tình yêu?”
Tô Dịch Thừa sững sờ nhìn cô, một lúc lâu cũng không nói gì
An Nhiên đột
nhiên có cảm giác mình nhiều lời rồi, anh chưa từng hỏi về chuyện giữa cô và
Mạc Phi, thì cô có tư cách gì chất vấn anh?
Có chút tự giễu mà cong cong khóe
miệng, cười nói, “Em thuận miệng hỏi chút thôi, đừng để ý.” Nói xong, cô đưa tay
mở cửa, xuống xe.
Lính gác cổng tiểu Trương chào đón từ ngoài cửa, nhìn An
Nhiên cười cười hắng giọng gọi: “chào chị dâu.”
An Nhiên bị gọi thì bậc cười,
cũng trả lời như thế: “chào tiểu Trương.”
Tiểu Trương ngại ngùng gãi gãi đầu,
miệng há to, đơn thuần còn có chút dễ thương.
Tô Dịch Thừa xuống xe, xách
theo túi hành lý nhỏ, cười với tiểu Trương hỏi: “tiểu Trương, cha tôi về
chưa?”
“Báo cáo, thủ trưởng còn chưa về, nghe nói mấy ngày nữa có diễn tập
quân sự, cho nên gần đây thủ trưởng hay về muộn.” Tiểu Trương nghiêm trang nói,
hai tay đặt ở hai bên sườn, thân thể đứng thẳng.
Tô Dịch Thừa gật đầu, đến
nắm tay An Nhiên, “Đi vào thôi.”
An Nhiên cười một tiếng đáp lễ, rồi gật đầu,
để mặc anh nắm, hai người đi vào trong nhà.
Lúc vào đến nơi, Tần Vân và cô
giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp làm bữa trưa, nghe thấy động tĩnh bên
ngoài, nên vẫn mặc tạp dề đi ra, nhìn thấy An Nhiên và Tô Dịch Thừa, thì trên
mặt tràn đầy nụ cười, “An Nhiên đã về rồi, ngồi xuống một lát, chờ ăn cơm là
được rồi.” Nói xong lại vội vàng trở về bếp, đẩy nhanh tốc độ nấu nướng.
Tô
Dịch Thừa nhìn mẹ mình biến mất ở phòng bếp, lại quay đầu liếc nhìn An Nhiên,
một lúc lâu, mới lên tiếng: “Em nói xem vừa rồi mẹ có nhìn thấy anh
không?”
An Nhiên khó hiểu nhìn anh: “Có ý gì?” Anh là người lớn như thế, lại
đứng cùng chỗ với cô, mẹ chồng đã thấy cô, sao có thể không nhìn thấy
anh?
“Trước đây khi anh về, bà ấy sẽ a Thừa a, a Thừa a, em vừa nghe rồi đấy,
bà ấy nói An Nhiên đã về rồi!” Tô Dịch Thừa nói, vẻ mặt cực kỳ trẻ con, như là
uất ức, như là oán trách.
“Phốc —!” An Nhiên không nhịn được, bậc cười ra
tiếng, nghiêng đầu buồn cười nhìn Tô Dịch Thừa, nói: “Tô lãnh đạo, anh đang ghen
tị sao?”
Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi, nói, “Chỉ là có cảm giác bị lạnh
nhạt.”
An Nhiên lại càng cười thích thú hơn, chưa bao giờ cô cảm thấy anh
ngoài vẻ chững chạc, nghiêm túc ra còn có một mặt đáng yêu như thế. Nhưng bất
thình lình, miệng bỗng nóng lên, nên cô cũng không cười nổi nữa, bởi vì Tô Dịch
Thừa đã tự mình che lại bằng nụ hôn, nuốt hết tiếng cười và sự xấu hổ của
mình.
An Nhiên trợn to mắt, bị chiêu này của anh khiến cho chân tay luống
cuống, sau khi kịp phản ứng thì vội vàng túm lấy vai anh cho khỏi ngã, thật là
điên rồi, anh cũng không để ý xem đây là ở đâu, mẹ chồng đang ở trong bếp, đi ra
là nhìn thấy, nếu để bà thấy mình và anh như vậy, vậy thì cô sao còn mặt mũi gặp
ai a!
“Đừng đừng, Tô… Tô Dịch Thừa, anh … anh thả, đừng, thả em đừng đừng
đừng …” Bị hôn đến không biết trời đất là gì, An Nhiên một câu cũng không nói
hoàn chỉnh được.
Nhưng mà Tô Dịch Thừa hoàn toàn không có ý muốn thả ra, một
tay ôm thắt lưng cô, để cô dán sát vào mình, một tay khác giữ c