
ch uống nhiều quá, cậu cũng không phải không biết
tiểu tử Dương Chính Đạo kia ngang ngược thế nào, nếu không uống, mình có thể về
sao. Những bữa tiệc xã giao thế này cậu cũng không phải không biết, uống rượu
tất nhiên khó tránh được.”
“Bây giờ coi như là cậu đang giải thích sao? Thế
mà mình lại nhớ cậu không có thói quen giải thích với người khác.” Diệp Tử Ôn
lạnh lùng nói, rõ là không tin lời nói dối của anh.
Tô Dịch Thừa nhìn anh ta,
không lên tiếng nữa.
Hai người im lặng, một lúc lâu sau Diệp Tử Ôn mới chậm
rãi mở miệng: “Có muốn mình đi tìm Lăng Nhiễm nói chuyện một chút
không.”
“Không cần.” Tô Dịch Thừa từ chối. Thật ra thì nói hay không nói cũng
không quan trọng, những gì nên nói tối hôm đó anh đã nói hết, sau này đối với
anh, cô ta chỉ là một người quen biết mà thôi, không có gì khác.
Diệp Tử Ôn
khẽ thở dài, lại không tiếp tục đề tài này nữa. Hai người lại ngồi một lát, đột
nhiên Diệp Tử Ôn như là nghĩ đến điều gì, hỏi: “này, trong phòng dấu cái gì vậy,
tại sao không cho mình đi vào, nào có ai đến thăm bệnh mà ngay cả phòng bệnh
cũng không được vào? “
Tô Dịch Thừa cười khẽ, quay đầu liếc nhìn cánh cửa
phòng bệnh khép hờ, từ ánh đèn trong đó có thể nhìn thấy cái bóng của người nào
đó, khéo miệng anh cong lên thành nụ cười, sau đó lại quay đầu, nói với Diệp Tử
Ôn: “Cậu cần đi về rồi.”
Diệp Tử Ôn khó hiểu nhìn anh một cái, con người là
thế, anh càng không cho anh ta biết thì lòng hiếu kỳ của anh ta lại càng tăng,
lúc này Diệp Tử Ôn chính là người như thế, “Hôm nay mình phải xem xem cậu giấu
ai bên trong.” Nói xong định xoay người đi vào trong phòng bệnh, trong giây phút
tay sắp đẩy được cửa phòng ra thì bị Tô Dịch Thừa bắt được.
Tô Dịch Thừa cười
cười nhìn anh ta, giọng nói không nhanh không chậm thờ ơ nói: “Dịch Kiều vẫn
liên tục tìm mình hỏi số của cậu, có lẽ mình nên suy nghĩ cho nó số thôi, suy
cho cùng thì nó cũng là em gái mình, mình và nó thân hơn.”
Đột nhiên Diệp Tử
Ôn cảm thấy lạnh cả sống lưng, vội vàng thu lại cánh tay còn chưa động đến cánh
cửa kia, ho nhẹ, nói: “Bỗng nhiên mình nhớ ra lúc trước có một khách hàng muốn
tăng thêm thiết kế trên ban công, vậy, mình về trước đây.” Nói xong, thì xoay
người sửa sang lại quần áo chuẩn bị rời đi.
Tô Dịch Thừa nhàn nhạt nói, nói:
“Ừ, mình gần đây cũng tương đối bận rộn, có thể không có thời gian gặp Dịch
Kiều.”
Diệp Tử Ôn gật đầu, trong miệng nói thầm cái gì, sau đó nói, “Đi
đây.”
Khi Tô Dịch Thừa đẩy cửa phòng bệnh đi vào, An Nhiên đang ngồi trên ghế
sô pha, trên tay cầm tạp chí, lật xem, nhưng lại không thấy mình cầm ngược tạp
chí.
Tô Dịch Thừa nhìn thấy, nhưng không vạch trần, chẳng qua là cười càng
vui vẻ hơn, nhưng vẫn nghiêm trang hỏi: “Đã dậy?”
An Nhiên gật đầu qua quýt,
“Vâng.” Ánh mắt lại không dám nhìn anh, cô cũng không dám xác định anh có biết
cô vừa nghe lén ở cửa không. Thật ra thì cô không cố ý, cửa phòng vốn không đóng
kỹ, mà bọn họ nói chuyện cũng không tính là ‘nhỏ’, vả lại khi đó cô định ra cửa
tìm anh, cho nên dưới nhiều cơ duyên, cô nghe được bọn họ nói chuyện.
“Đói
bụng không?” Tô Dịch Thừa hỏi.
An Nhiên chợt đứng dậy, nói: “anh đói bụng
không, em đi mua cơm.” Trong lòng không khỏi hối hận, chính mình vừa rồi ngủ như
chết, ngủ một cái liền ngủ đến mấy tiếng đồng hồ, bây giờ đã hơn bảy giờ, sao có
thể không đói. Nghĩ đến đó liền lấy áo khoác, chuẩn bị ra cửa.
“An Nhiên.” Tô
Dịch Thừa gọi cô lại, lắc đầu có chút bất đắc dĩ, chỉ chỉ vào hộp đựng thức ăn
để trên tủ, nói: “Vừa rồi Tử Ôn đến, anh bảo cậu ấy mang đến rồi.”
An Nhiên
xấu hổ, một lần nữa để lại túi xách và áo khoác, nhỏ giọng hỏi: “Chính là người
vừa nói chuyện với anh bên ngoài sao?” Nói xong mới giật mình là không đánh mà
đã khai ra rồi.
“Ừ.” Tô Dịch Thừa gật đầu, cũng không truy cứu hoặc là tức
giận cô nghe lén, tự dọn cơm lên trên cái bàn nhỏ. Quay đầu lại nói với An
Nhiên: “Nhanh đến đây, sắp nguội rồi.”
An Nhiên lên tiếng đi đến, ngồi xuống
cạnh anh, cơm chay, dễ tiêu là chính, gắp rau vào miệng ăn, mùi vị rất
ngon.
Tô Dịch Thừa bưng bát đũa ăn, tư thế ăn của anh rất đẹp, ăn nhanh nhưng
rất nhã nhặn không hề tục tằn, vô văn hóa.
Không khí hơi có chút an tĩnh, An
Nhiên khuấy khuấy thức ăn trong bát, tìm đề tài hỏi: “người kia, người bạn của
anh và Dịch Kiều bất hòa sao?” Vừa rồi nghe thấy muốn cho Dịch Kiều số của anh
ta, thì dường như giọng nói anh ta cũng thay đổi.
“Dịch Kiều thích cậu ta.”
Tô Dịch Thừa cười khẽ, nhớ tới chuyện giữa Diệp Tử Ôn và Dịch Kiều anh cảm thấy
vừa bực mình vừa buồn cười, Dịch Kiều vẫn thích Tử Ôn, từ nhỏ đã bám đít cậu ta,
nhưng thái độ của Tử Ôn không rõ ràng, không nói thích hay không thích, nhưng
vẫn luôn trốn tránh cô.
“Anh ta không thích Dịch Kiều?” An Nhiên có chút ngạc
nhiên, mặc dù cô và Dịch Kiều gặp nhau không nhiều lắm, nhưng mà cô vẫn luôn có
cảm tình tốt với Tô Dịch Kiều, vừa hào phóng vừa đáng yêu, cô gái như thế sao
lại có người không thích.
Tô Dịch Thừa cười cười, gắp miếng thịt vào bát An
Nhiên, nói: “Sau này em sẽ biết.”
An Nhiên nhìn