
nhân thiếu phu nhân, thật không quen.
Cô giúp việc cười cười, gật
đầu, thúc dục: “Tranh thủ còn nóng thì nhanh ăn đi, phu nhân nói cô phải bồi bổ
tốt vào, gầy quá.”
An Nhiên xấu hổ, nàng không béo, nhưng thật cũng không quá
gầy, cô cầm lấy cái thìa, múc từng miếng vào cái miệng nhỏ nhắn, cháo rất ngọt
và đặc, dính dánh nữa, mà từ trước đến giờ cô luôn thích ngọt, cháo thế này rất
tốt với dạ dày.
Đến khi An Nhiên ăn xong bữa sáng, cũng không thấy Tô Dịch
Thừa hay Tần Vân quay về, nên ở trong vườn tưới hoa với cô giúp việc, sau đó nói
chuyện với cô một chút rồi ra ngoài. Đi quanh đại viện, thỉnh thoảng có thể nghe
thấy tiếng huấn luyện truyền đến, mấy đứa trẻ con cán bộ cuối tuần nghỉ học, lúc
này đang túm năm tụm ba lại chạy qua An Nhiên, nhìn như thế, giống như là đang
chơi bắt giặc, vui ơi là vui.
Dọc theo dãy nhà đi đến là một trung tâm giải
trí, ngoài trời có nhiều thiết bị công cộng để vui chơi, như cầu bập bênh, đu
quay, xà đơn gì đó, có mấy người phụ nữ đang trò chuyện, nhìn là biết, hẳn là cô
trông trẻ hoặc giúp việc của nhà cán bộ nào đó. Mấy đứa trẻ hưng phấn chơi đùa,
nói cười hoan hô, tâm tình rất tốt.
An Nhiên không có việc gì, nhưng cũng
không biết đi đâu, cô hoàn toàn bỡ ngỡ với nơi này, thậm chí có phần sợ sệt, vì
nhà nào cũng có lính gác cổng , hơn nữa sắc mặt rất nghiêm túc, khiến người ta
không khỏi kính sợ.
Mấy đứa trẻ con chạy nhốn nháo chơi, An Nhiên nhìn chằm
chằm vào một cây hòe to lớn trong một viện, có chút say mê, không để ý có một
đứa bé chơi đùa chạy về phía cô, khi An Nhiên cảm giác được thì đã không kịp né
tránh, hai người va vào nhau, đứa bé kia dùng lực rất mạnh, nên ngã ngồi xuống
đất, mà An Nhiên cũng mất thăng bằng, ngã về phía sau.
“A!” vô thức sợ hãi
kêu lên, hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Thét chói tai xong đồng thời An Nhiên
cam chịu nhắm mắt lại, chuẩn bị đợi cái đau đớn kế tiếp.
Đột nhiên, phía sau
cảm liền thấy ấm áp, cơn đau vốn nên có cũng không thấy đến, An Nhiên ngã thẳng
vào một cái ôm ấm áp, có người ôm lấy cô từ phía sau, tránh cho cô khỏi cảnh ngã
nhào.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thanh âm ôn hoà hiền hậu vang lên bên
tai An Nhiên, lúc này An Nhiên mới mạnh mẽ kịp phản ứng, vội vàng rời khỏi lòng
người nọ, quay đầu, vội nói “không, không có chuyện gì, vừa rồi thật sự là cám
ơn anh.” Bây giờ mới nhìn thấy rõ, người đàn ông này có lông mày đen rậm, mặt
chữ quốc, mặc âu phục, trang phục tinh tế, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, không nói
là đẹp trai nhưng rất có hương vị nam tính.
Người đàn ông cười cười với cô,
ánh mắt không dừng lại trên mặt cô, mà xoay người kéo đứa bé ngã ngồi trên mặt
đất kia lên, nghiêm mặt dạy dỗ: “sao lại vội vàng hấp tấp như thế, va vào người
ta rồi còn không nhanh xin lỗi.”
Thằng bé xoa xoa cái mông ngã đau, kiên
cường không rơi nước mắt, nhỏ giọng nói với An Nhiên: “thật xin lỗi!”
An
Nhiên mỉm cười lắc đầu, liếc mắt thấy cái tay xước da còn đang chảy máu, vội
nói: “cháu chảy máu, có đau không, cô dẫn cháu đi băng bó được không.”
Thằng
bé lắc đầu, sợ hãi nhìn người đàn ông bên cạnh An Nhiên.
Chỉ thấy người đàn
ông bên cạnh cười cười xin lỗi An Nhiên, nói: “xin lỗi, trẻ con nghịch ngợm quá
rồi.”
Lúc này An Nhiên mới kịp phản ứng, thì ra người đàn ông này là phụ
huynh của thằng bé, nên vội cười nói: “không sao, trẻ con trời sinh thích chơi
đùa, là bẩm sinh a, anh vẫn là nên đưa đứa bé đi băng lại đi, tránh nhiễm
trùng.”
Người đàn ông gật đầu, xoay người nhìn thằng bé một cái, khẽ nhíu
mày, một lúc lâu sau vươn tay với nó. Đứa bé kia hình như có phần sợ anh ta,
không dám nhìn vào anh ta, nhưng vẫn sợ hãi đưa tay đến.
Vào lúc người đàn
ông nắm tay con trai chuẩn bị từ biệt An Nhiên thì phía sau vang lên tiếng Tô
Dịch Thừa.
“An Nhiên.”
Quay đầu, thấy Tô Dịch Thừa đứng cách cô mấy bước,
đầu tóc bị gió thổi toán loạn , cả người mặc quần áo rộn thoải mái.
“Dịch
Thừa.” An Nhiên cười cười với anh, xoay người đi về phía anh.
Tô Dịch Thừa
nhìn cô một chút, lại chú ý đến người đàn ông đứng bên cạnh, sắc mặt đột nhiên
thay đổi, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ.
Người đàn ông cũng nhìn sang, đối
diện với ánh mắt của Tô Dịch Thừa, cũng hơi sững sờ, thoáng cái vẻ mặt cũng trở
nên lạ lùng.
An Nhiên chú ý tới biến đổi của hai người, dò hỏi Tô Dịch Thừa:
“Hai người quen nhau sao?”
Lúc này Tô Dịch Thừa mới hồi phục lại thần trí,
quay đầu, nói với An Nhiên: “đi thôi, thư ký Trịnh gọi điện đến, chiều nay anh
có việc phải đi, chúng ta phải về trước dự tính.”
An Nhiên gật đầu, quay đầu
liếc nhìn người đàn ông đứng đó, khẽ gật đầu, rồi xoay người để Tô Dịch Thừa nắm
tay rời đi.
Người đàn ông kia nhìn thân ảnh chậm rãi đi xa, một lúc lâu mới
cúi đầu nói với đứa bé nắm tay mình: “Đi thôi.”
Dọc đường đi, không khí có
chút lúng túng, Tô Dịch Thừa liên tục im lặng, An Nhiên lại không biết nên nói
cái gì, chỉ tùy ý để anh nắm tay. Từ phản ứng của anh với người đàn ông vừa rồi,
hai người hẳn là quen biết, nhưng xem ra, dường như là quan hệ không tốt
lắm.
Khi trở lại đại viện Tô gi