
a ngoài xe.
Tô Dịch Thừa chuyên chú lái xe, quay đầu khẽ liếc sang cô, một tay giữ tay
lái, tay kia duỗi ra, nắm chặt lấy tay cô.
An Nhiên quay đầu nhìn anh, trở tay nắm lại anh, nụ cười trên miệng càng rõ
ràng hơn, thậm chí đáy mắt còn tràn đầy hương vị hạnh phúc.
Không khí dường như rất ấm áp, âm nhạc nhẹ nhàng, hai người nắm tay nhau.
Không khí vô cùng ấm áp và mập mờ, An Nhiên vui vẻ mà có chút ngượng ngùng,
đỏ ửng mặt, quay đầu, nhanh chóng nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Giang Thành về đêm là một thành phố rất đẹp, ánh đèn đường lấp lánh, xe chạy
trên đường không tính là nhiều, vì thời gian chưa tới, cũng không tính là
ít.
Bởi vì đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại.
Vì sợ mất tự nhiên và e thẹn, An Nhiên tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kế bên
có một chiếc màu đen dừng lại bên cạnh An Nhiên, cửa sổ xe được hạ xuống khiến
người ta chứng kiến rõ ràng toàn bộ những gì diễn ra bên trong.
Nhìn người đàn ông trên ghế lái, cùng người phụ nữ trên ghế phụ đang tựa vào
người anh ta, nụ cười trên khóe miệng An Nhiên dần dần vụt tắt, cuối cùng trong
đôi mắt to chỉ còn lại kinh ngạc và khó tin! Bởi vì người đàn ông kia không phải
ai khác, chính là Trình Tường!
Đèn đỏ chuyển xanh, Trình Tường dường như không hề để ý, anh ta hành động sớm
hơn dòng xe bên cạnh, thấy anh ta dịu dàng nhìn người trong lòng rồi khởi động
xe đi.
Tất nhiên là Tô Dịch Thừa cũng nhìn thấy cảnh đó, từ từ lái xe đi, hỏi: "Sao
thế? Em biết người vừa rồi?"
An Nhiên không nói chuyện, nhìn chiếc xe dần dần đi xa, thu lại tầm mắt.
Trình Tường nói dối cô, anh ta không chỉ nói dối Lâm Lệ mà còn nói dối cô, nghĩ
thế cô liền vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số cho Lâm Lệ, sau đó
nhấn nút gọi.
Điện thoại tút tút cả buổi, khi An Nhiên chuẩn bị ngắt máy rồi gọi lại, thì
Lâm Lệ nhận điện thoại.
"Alo ~" hình như trong cả giọng nói cũng chứa đựng sự mỏi mệt.
"Lâm Lệ, Trình Tường có ở đó không?" An Nhiên trực tiếp hỏi.
"Hả ô ~" Ngáp một cái thật dài, lơ đễnh nói: "Mi tìm Trình Tường nhà ta làm
gì?" Trong giọng nói vẫn tràn đầy buồn ngủ.
"Anh ta ở đó?" An Nhiên dò hỏi.
"Không có a, trước khi tan tầm anh ấy gọi cho ta, nói tối nay có xã giao, tối
muộn mới về." Lâm Lệ nói thật.
Trong lòng An Nhiên lạnh lẽo, một lúc lâu cũng không nói gì.
"Mi tìm anh ấy có việc gì a, có muốn khi anh ấy về ta hỏi cho mi không?" Lâm
Lệ nói.
Một lúc lâu, An Nhiên mới nói, "Không có gì, không cần, mi ngủ đi." Nói xong
liền muốn cúp điện thoại.
Trước khi An Nhiên cúp máy, Lâm Lệ gọi cô lại: "An tử."
"Ừ?"
"Có phải xảy ra chuyện gì đúng không?" Bên kia điện thoại, giọng nói của Lâm
Lệ có chút lo lắng hỏi.
An Nhiên im lặng, trong lòng có chút khó chịu, vì Lâm Lệ cũng vì Trình
Tường.
Không thấy trả lời, bên kia Lâm Lệ có chút lo lắng gọi: "An tử?"
An Nhiên lấy lại tinh thần, cố gắng khiến giọng nói của mình thoải mái nhất,
vừa cười vừa nói: "Không có gì, vừa rồi ta nhìn thấy một thân ảnh rất giống với
Trình Tường nhà mi, bên cạnh còn có một cô tóc vàng, cho nên gọi điện thoại đến
hỏi mi xem có phải anh ta lén ăn thịt rồi không."
An Nhiên thử thăm dò xem, thăm dò mức độ phản ứng của Lâm Lệ, cô không rõ nếu
mình thẳng thắn nói với cô ấy, rằng Trình Tường ngoại tình, cô có thể chịu đựng
được không, dù sao bây giờ cô ấy còn đang mang thai!
Ở bên kia thoáng cái im bặt, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng động nào.
"Lâm Lệ?" An Nhiên thử gọi .
"Ha ha ha ha. . . . . ."
Đột nhiên, bên kia điện thoại truyền đến tiếng Lâm Lệ cười sang sảng, nói:
"An tử, An tử mi hoa mắt rồi, tối nay Trình Tường có tiệc rượu, hiện tại anh ấy
hẳn là ở trong ‘quán rượu Giang Thành’ chứ, lúc trước còn gọi cho ta, vả lại,
Trình Tường không thích mấy cô tóc vàng, anh ấy chuộng cái tự nhiên, thích tóc
dài đen nhánh tự nhiên, mi thấy ta đã từng nhuộm hay cắt ngắn lần nào chưa,
không phải ta không muốn mà là anh ấy không cho, biết chưa."
An Nhiên kéo môi lên, cố gắng khiến mình tự nhiên nói: "ừ, bây giờ nghĩ lại
hẳn là ta nhìn nhầm rồi, khoảng cách cũng quá xa, hẳn là nhầm rồi, ngẫm lại hình
như người nọ thật không giống Trình Tường nhà mi, hình như thấp hơn một ít, cũng
béo hơn một tí."
"Ánh mắt mi sao thế hả, tiểu Tường tử nhà ta anh tuấn như thế, mi có thể nhận
nhầm hả!" Lâm Lệ ở bên kia điện thoại kêu lên.
Trên mặt An Nhiên không hề có ý cười, nhưng giọng nói đã thoải mái hơn: "đó
là chồng mi, ta nhận biết rõ ràng để làm gì."
"Mi thì nhìn Tô tiên sinh nhà mi hả?" Lâm Lệ nói đến, đột nhiên lại nghĩ đến
cái gì, tò mò hỏi: "Nói đi An tử, Tô tiên sinh nhà mi đẹp trai không?"
An Nhiên bị câu hỏi không đầu không đuôi này của cô khiến cho sửng sốt, theo
bản năng cô quay đầu liếc nhìn Tô Dịch Thừa, sau đó đáp: "Đẹp trai!"
"Ô ô u, thật không biết xấu hổ." Lâm Lệ mỉa mai cô, vừa nói vừa cười to.
An Nhiên lẳng lặng cong môi lên, cũng không nói chuyện. Có lẽ, về chuyện
Trình Tường, cô cần xác nhận lại lần nữa, ít nhất phải có được đáp án chính xác
một trăm phần trăm, cô mới cân nhắc xem có nói với Lâm Lệ hay không, dù sao cô
hiểu tình hình bây giờ có