
chút đặc thù.
"Lâm Lệ, ta còn có chút việc, cúp máy trước, mi tiếp tục ngủ đi." An Nhiên
nói như thế.
"Ừ, được." Lâm Lệ đồng ý, cúp điện thoại còn không quên nói: "Đúng rồi, An
tử, hôm nào kéo Tô tiên sinh nhà mi tới cho ta xem người giàu có là thế
nào."
An Nhiên cười gật đầu, "Được."
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cũng theo đó mà tắt ngấm, tâm tình thoáng
cái đi xuống, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng có chút phức tạp khó
chịu.
Tô Dịch Thừa nhìn cô một cái, nhàn nhạt mở miệng, hỏi: "Người đàn ông vừa rồi
chính là bạn trai của Lâm Lệ?" Thật ra thì không cần cô trả lời, đáp án đã rõ
ràng .
An Nhiên xoay người nhìn anh, cuối cùng có chút cười nhạo gật đầu. Bực bội mở
miệng, "Ba người chúng em là bạn bè, Lâm Lệ và anh ta từ đại học quen đến bây
giờ, gần mười năm tình cảm, còn không đến mười ngày nữa bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ
rồi, trong bụng của Lâm Lệ còn đang mang thai đứa con của anh ta." Nói xong, hốc
mắt có chút cay cay.
Tô Dịch Thừa không nói gì, chuyên chú lái xe, một tay rời khỏi tay lái, duỗi
ra cầm tay cô.
"Thật ra thì, thật ra thì mấy ngày hôm trước ở trong bệnh viện em đã gặp anh
ta, thấy Trình Tường ở cùng người người phụ nữ kia." Nói xong, đột nhiên An
Nhiên tự giễu cười ra tiếng, "ha ha, em thật ngốc, ngu ngốc tin tưởng lời giải
thích của anh ta, thực sự tin bọn họ không có gì, thật là ngốc quá, một người
đàn ông có thể lừa vợ mình sau đó lén lút đến bệnh viện một mình chăm sóc cho
một người đàn bà khác, thậm chí đỡ cô ta đi nhà vệ sinh, như vậy, làm sao chỉ có
thể là bạn bè bình thường. Thế mà em lại tin tưởng lời bịa đặt của anh
ta..."
Tô Dịch Thừa không nói lời nào, trên thực tế cũng không biết nên nói cái gì,
anh hoàn toàn không có kinh nghiệm về phương diện này.
Xe chậm rãi đi vào tầng hầm khu nhà ở, sau khi cười xong, An Nhiên vẫn duy
trì tư thế vừa rồi, tay đỡ mặt, nhìn ra phía ngoài.
Tắt động cơ, cũng không vội xuống xe, Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, khẽ thở
dài, nói: "An Nhiên, chúng ta không có siêu năng lực, không thể biết trước tương
lai, có một số việc nếu như nhất định phải xảy ra, chúng ta không có cách nào
ngăn cản được, cho dù chúng ta rất muốn, nhưng đành bất lực."
Nghe vậy, An Nhiên sững sờ quay đầu, nhìn chằm chằm anh.
Đưa tay vén sợi tóc trên trán cô, Tô Dịch Thừa nói tiếp: "Cho dù lần trước em
nhìn ra anh ta đang nói dối, nhìn ra anh ta lừa gạt, em cũng không thể thay đổi
được sự thực anh ta ngoại tình, không phải sao?"
An Nhiên rũ mắt xuống, Tô Dịch Thừa nói không sai. Đúng vậy a, cho dù lần
trước ở bệnh viện cô biết Trình Tường ngoại tình thì sao, cô nghĩ cô sẽ như vừa
rồi, không dám nói gì với Lâm Lệ, vì nghĩ đến tình cảm của cô ấy với Trình
Tường, nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cô ấy bây giờ.
Đưa tay nâng khuôn mặt cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn mình, nhìn vào mắt cô,
nói: "Đây không phải là lỗi của em, đừng tự trách mình."
"Em … Lâm Lệ, Lâm Lệ là bạn tốt nhất của em." Trong lòng An Nhiên vẫn thấy
khó chịu, vì Lâm Lệ, vì biết rõ tình cảm của cô ấy với Trình Tường, nếu để cô
biết Trình Tường ngoại tình, cô ấy làm sao có thể chịu đựng được! Cô đau lòng
cho Lâm Lệ.
Tô Dịch Thừa không nói thêm gì nữa, đưa tay ôm cô vào lòng, trong ngực, vỗ vỗ
lưng cô.
Không tập trung nhìn tài liệu trong tay, đó là tư liệu về khu nghỉ dưỡng của
nước ngoài mà ngày đó Hoàng Đức Hưng đưa cho cô. Nhìn cả buổi sáng, nhưng thực
chất là không có vào đầu một chút nội dung nào. Trong đầu luôn hiện ra cảnh trên
xe mà mình đã chứng kiến tối qua!
Cáu kỉnh ném tài liệu trong tay lên trên bàn, cầm cái điện thoại gọi cho Lâm
lệ.
Một lúc lâu Lâm Lệ mới tiếp điện thoại, chỗ cô hơi ầm ĩ, xung quanh hình như
là có nhiều người, đang nhao nhao nói, khiến cô ấy nói chuyện suýt nữa không
nghe rõ lắm.
"Mi ở đâu thế, sao lại ầm ĩ như vậy?" An Nhiên cầm lấy điện thoại di động,
hơi cất cao giọng lên hỏi.
"Ta ở bệnh viện, An Tử, chỗ này hơi ồn, không nói chuyện được, chờ lát nữa ta
gọi cho mi." Lâm Lệ cầm lấy điện thoại di động nói.
Bệnh viện! Nghe được từ bệnh viện, thoáng cái, theo bản năng, An Nhiên liền
nghĩ đến chuyện không tốt, đang ngồi yên cô cũng có chút căng thẳng, lo lắng
hỏi: "Mi đến bệnh viện làm gì? ở bệnh viện nào, ta đến tìm mi."
"Không cần, ta chỉ đến khám thai thôi, không có gì ghê gớm, mi yên tâm đi."
Lâm Lệ ung dung nói.
"Trình Tường ở cạnh mi ư, có đi cùng mi không?" An Nhiên hỏi.
"Hôm nay anh ấy có một khách hàng lớn muốn đến thảo luận chuyện đầu ư, không
rảnh đi cùng ta." Lâm Lệ nói.
Trong lòng An Nhiên lạnh, nói: "Ở bệnh viện nào, ta đi tìm mi."
"Ai nha, không cần mà, khám thai mà thôi, cũng không phải là sinh con, mi
không cần đi cùng ta, một mình cũng được, mi yên tâm đi, đâu phải lần đầu tiên
đến, ta biết phải làm thế nào mà." Lâm Lệ không muốn làm phiền cô, vì biết cô
còn đang đi làm, sao lại không biết xấu hổ mà để cô xin nghỉ vì mình.
"Bảo mi nói địa chỉ, thì cứ nói là được, còn nói lảm nhảm làm gì." An Nhiên
tức giận nói: "Hơn nữa, ta là mẹ nuôi của đứa bé trong bụng mi, đến khám thai
thì làm sao, k