
a số điện thoại của mình cho con bé Dịch
Kiều không, hai ngày này mình bị nó làm phiền muốn chết." Còn tiếp tục thế nữa,
anh ta sẽ ngất mất!
Tô Dịch Thừa cười khẽ, trong lòng cảm thấy Dịch Kiều thật đúng là nói được
làm được, bảo nó gọi hai chục cuộc thật đúng là gọi một hai chục.
Thấy anh cười nhạt không nói, Diệp Tử Ôn coi như mình đoán đúng, bất mãn nói:
"này, a Thừa, gần đây mình không hề đắc tội gì với cậu đi!"
Tô Dịch Thừa vẫn duy trì ý cười trên mặt, kéo An Nhiên ở bên cạnh vào lòng,
nửa ôm thắt lưng cô, nói với cô: "An Nhiên, giới thiệu cho em, đây chính là Diệp
Tử Ôn."
Lúc này Diệp Tử Ôn mới chú ý tới An Nhiên đang đứng cạnh Tô Dịch Thừa, vừa
nhìn, lập tức ngây người, có chút khó tin trừng to mắt, Cố An Nhiên, người vợ mà
a Thừa đột nhiên cưới lại là Cố An Nhiên!
Tiêu Ứng Thiên nhìn Diệp Tử Ôn một chút, rồi nhìn Tô Dịch Thừa một chút, lại
nhìn An Nhiên đứng bên cạnh đang sửng sốt, khóe miệng nổi lên ý cười, vỗ vỗ bả
vai cháu mình, nói: "lúc đầu cậu đã nói cho cháu, quan hệ phía sau An Nhiên
không đơn giản." Đứa cháu này còn ngây ngốc đi chọc vào chỗ không nên đụng vào,
phải biết rằng, Tô Dịch Thừa này nổi tiếng là phúc hắc, con hổ biết cười, tiếu
lý tàng đao.
Tuy là không kinh ngạc như Diệp Tử Ôn, An Nhiên cũng không khỏi có chút bất
ngờ, không nghĩ tới Eric miệng lưỡi trơn tru, nói năng ngọt xớt kia thế mà lại
là bạn tốt của Tô Dịch Thừa, Diệp Tử Ôn!
Một lúc lâu, Diệp Tử Ôn mới từ từ lấy lại tinh thần, quay đầu, nhìn Tô Dịch
Thừa, lớn tiếng kháng nghị: "a Thừa, cậu hành động nhanh quá rồi!"
An Nhiên có chút khó hiểu nhìn bọn họ, không rõ ý của Diệp Tử Ôn. Cái gì mà
hành động nhanh chóng, đang nói đến hôn nhân của bọn họ sao? Nếu nói thật sự là
nhanh thì phải nói là hành động của cô nhanh chứ, dù gì người khởi xướng cầu
hôn, đăng ký với người ta là cô, mà không phải Tô Dịch Thừa.
Diệp Tử Ôn quay đầu nhìn An Nhiên, có chút oán giận nói: "sao cô không nói Tô
Dịch Thừa chính là ông xã của cô!" Hại anh ta vẫn không tin lời cô nói, cho rằng
cô nói đã kết hôn chỉ là để từ chối khiến cho anh ta chú ý, anh ta còn tức cười
muốn theo đuổi cô, bi kịch nhất là, anh ta còn liều lĩnh nói với con hổ biết
cười Tô Dịch Thừa này là mình muốn theo đuổi bà xã của cậu ta, trời, bây giờ
ngẫm lại, anh đã làm cái trò ngu xuẩn gì a, khó trách hai ngày nay bị Dịch Kiều
làm phiền muốn chết, chính là bị hai anh em họ hợp nhau hãm hại rồi!
"Anh chỉ nói anh là Eric, anh cũng không nói cho tôi biết anh là Diệp Tử Ôn,
cho nên tôi cũng không biết anh là anh ta." An Nhiên thành thật nói, cô làm sao
mà ngờ được anh ta lại là bạn tốt trong miệng của Tô Dịch Thừa.
Diệp Tử Ôn sửng sốt, hồi tưởng lại, dường như đúng là mình chưa nói, chỉ giới
thiệu mình là Eric, cho nên, sau đó bị tên âm hiểm Tô Dịch Thừa hại cũng là anh
ta tự chuốc lấy sao?
Tô Dịch Thừa nửa ôm An Nhiên, cười nhìn Diệp Tử Ôn, sau đó hỏi: "Còn định tấn
công không?"
Diệp Tử Ôn quay đầu, nụ cười trên mặt giả tạo đến không thể giả hơn nữa, vội
vàng gượng cười chứng tỏ thái độ của mình: "hôm đó mình nói đùa, đừng cho là
thật, đừng cho là thật."
Đùa sao, lần trước chỉ nói câu đó mà tiểu tử này đã tính kế cho Dịch Kiều số
điện thoại của anh, còn bảo cô từ sáng đến tối gọi mười mấy cuộc điện thoại, gọi
đến mức anh còn không có đủ thời gian đối phó với điện thoại của Dịch Kiều chứ
đừng nói đến làm việc khác. Nếu mình còn khiêu khích cậu ta thì đoán là cậu ta
sẽ nói hết cho Dịch Kiều mấy cái hang ổ của mình ở Giang Thành mất, đến lúc đó
thật muốn trốn cũng không có chỗ trốn rồi.
Tô Dịch Thừa cũng cười, tâm tình nhìn qua rất tốt, gật đầu nói: "ừ, sau này
đừng mở miệng nói đùa như thế, chẳng buồn cười chút nào."
Khóe miệng Diệp Tử Ôn không ngừng co rúm lại, trong lòng thầm mắng, anh điên
rồi mới có thể ngu ngốc đến mức còn nói đùa như thế với cậu ta! Hồi trước sao
anh lại nói toàn bộ gốc gác của mình cho tên phúc hắc như cậu ta biết chứ, nếu
không xúc động như thế thì cũng không rơi vào hoàn cảnh chịu sự uy hiếp như hiện
nay.
"Phốc —" Tiêu Ứng Thiên ở bên cạnh thoáng cái không nhịn được cười ra tiếng,
may mắn Tô Dịch Thừa không phải là thương nhân, nếu không, sợ là địa vị bá chủ
‘Húc Đông’ hôm nay phải nhượng cho người có tài như cậu ta làm rồi.
Diệp Tử Ôn tức giận nhìn Tiêu Ứng Thiên, trong lòng thầm trách người làm cậu
như ông cũng không nhắc nhở anh rõ ràng, nhưng mà cũng may mình thông minh, hôm
nay vốn định tốn tiền mua cho ông nhẫn ngọc Phỉ Thúy, cuối cùng vì không hài
lòng nên không mua, nếu không, anh thật sự lỗ vốn rồi.
Mà An Nhiên nghe thấy thì như lọt vào trong sương mù, chẳng hiểu bọn họ đang
nói cái gì, tấn công cái gì? Đùa giỡn cái gì? Bọn họ đang nói cái gì a?
Dường như Tô Dịch Thừa nhìn ra nghi ngờ và khó hiểu của cô, nhỏ giọng nói bên
tai cô: "Về nhà sẽ nói cho em biết."
An Nhiên gật đầu, nhàn nhạt cười, không hỏi gì nữa.
Có rất nhiều người tới chúc mừng, đều là đối tượng hợp tác và khách hàng với
công ty của Tiêu Ứng Thiên.
Tô Dịch Thừa cũng là người quen, người qua lại tất nhiên sẽ nhận r