
"Bác sĩ nói thế nào." Ngữ điệu bình
tĩnh, không nghe ra chút tâm tình, hoàn toàn không hề có sự căng thẳng và sợ hãi
mà một phụ huynh nên có.
"Thật xin lỗi, tôi không biết đứa bé dị ứng với hải sản." An Nhiên có chút áy
náy, thật ra nói đi nói lại chuyện này phải trách cô, con nhà người ta đang khỏe
mạnh chơi robot biến hình ở đó, cô lại đem đồ ăn cho nó ăn, tất nhiên cũng là
tấm lòng, thật không ngờ lại biến thành hậu quả thế này. May mắn là đứa bé không
bị làm sao, nếu không cô thật sự rất đau lòng.
Chu Hàn không nói gì, nhìn thẳng vào đứa trẻ trên giường, đưa tay, hơi mất tự
nhiện, nhẹ nhàng sờ sờ lên mặt nó.
Đứa bé kia như là biết cha mình đến, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy rõ người
trước mắt là cha của mình, mắt sáng lên, nhưng sau khi vui mừng, nhìn người đàn
ông, dường như nó vẫn có chút sợ sệt, chỉ nghe nó sợ hãi gọi: "cha, cha."
Chu Hàn thu tay lại, nhìn nó, mặt không chút thay đổi, giọng nói hơi nghiêm
khắc nói: "Sao lại không nghe lời như vậy, không phải ta đã nói, mi không thể ăn
hải sản sao?"
Ánh mắt đứa bé kia thoáng cái ảm đạm xuống, rũ mắt xuống, giọng nói nhỏ đến
không thể nghe thấy nói với Chu Hàn: "thật, thật xin lỗi!"
Chu Hàn không nói gì nữa, nhìn nó một cái rồi đứng lên. Xoay người nhìn Tô
Dịch Thừa và An Nhiên, trên mặt vẫn lạnh nhạt không lộ vẻ gì, nói: "cám ơn các
vị đưa nó đến đây, nếu không còn việc gì, xin mời đi đi, tôi sẽ ở đây chăm nom
nó."
"Vậy, xin đừng trách đứa bé, là tôi không tốt, đưa mì Ý hải sản cho nó." Thấy
thái độ vừa rồi của anh ta, An Nhiên sợ anh ta sẽ trách móc con cái, thật ra thì
đứa trẻ nhỏ như thế thì biết cái gì? Chỉ là thèm ăn một chút, nhưng đó không
phải là nó sai, mà là bẩm sinh của trẻ con rồi. Muốn trách phải trách người lớn
không trông coi.
Chu Hàn không nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói: "không liên quan đến người khác, là
bản thân nó không kháng cự lại được sự cám dỗ mới biến thành thế này, đó là do
nó tự chuốc lấy, lần này coi như là một bài học, xem sau này nó còn dám nữa
không."
"Thật ra thì —" An Nhiên còn muốn nói điều gì, lại bị anh ta ngắt lời: "không
có chuyện gì nữa xin mời các người rời đi, bác sĩ nói rồi, đứa bé cần nghỉ
ngơi."
Anh ta đã nói như thế, An Nhiên cũng không nói gì nữa, không thể làm gì khác
hơn là im miệng, liếc nhìn Tô Dịch Thừa, thấy Tô Dịch Thừa cười cười trấn an cô,
rồi lắc đầu.
Trước khi đi, An Nhiên vẫn không nhịn được nói lại cho anh ta lời bác sĩ dặn:
"vì chứng dị ứng hải sản nghiêm trọng, hiện tại dạ dày đứa bé bị kích thích
tương đối lớn, mấy ngày sắp tới cần ăn đồ nhẹ dễ hấp thu, ngoài ra cần để đứa bé
ở bệnh viện theo dõi mấy ngày."
"Cám ơn, tôi biết rồi." Chu Hàn lạnh lùng nói, cũng không nhìn lại bọn họ,
trực tiếp xoay người nhìn đứa bé trên giường.
An Nhiên xoay người nhìn lại đứa bé trên giường, cuối cùng mới cùng Tô Dịch
Thừa xoay người rời đi.
Dọc đường ra khỏi bệnh viện, ba người Tô Dịch Thừa, An Nhiên, và Diệp Tử Ôn
sóng bước cùng đi, không khí có chút là lạ, ba người đều không nói lời nào.
An Nhiên còn đang suy nghĩ chuyện đứa bé kia, người đàn ông kia nhìn qua cũng
không phải là người cha đủ tư cách, dường như rất nghiêm khắc với đứa bé, mà đứa
bé cũng vô cùng sợ anh ta, cô hơi lo lắng người đàn ông kia có chăm sóc tốt cho
đứa bé không.
Diệp Tử Ôn thì thỉnh thoảng nhìn sang Tô Dịch Thừa bên cạnh một chút, mấy lần
há mồm muốn nói gì, nhưng cuối cùng muốn nói lại thôi không nói ra miệng.
Ba người đến bãi đỗ xe, Diệp Tử Ôn và Tô Dịch Thừa đều lái xe tới. Diệp Tử Ôn
đứng cạnh xe của mình, hỏi bọn họ: "còn trở về tiệc rượu với mình không?" Hiện
tại chạy trở về, đoán là chỉ có thể tham gia đoạn cuối buổi tiệc.
Tô Dịch Thừa liếc nhìn An Nhiên, lắc đầu: "không được, tối nay An Nhiên cũng
có chút mệt mỏi, bọn mình đi thẳng về nhà, cậu quay lại bữa tiệc giúp mình nói
một tiếng xin lỗi với chú Tiêu."
Diệp Tử Ôn gật đầu, không nói thêm nữa, mở ra cửa xe lên xe, khi lái xe qua
Tô Dịch Thừa, còn chậm rãi dừng lại, nhìn Tô Dịch Thừa, cuối cùng Diệp Tử Ôn
không nhịn được mở miệng hỏi: "cậu còn để ý chuyện năm đó sao?"
Tô Dịch Thừa nhìn anh ta, một lúc lâu mới mở miệng nói: "không có."
Diệp Tử Ôn nhìn anh, khẽ than nhẹ lắc đầu, không nói gì, trực tiếp chạy xe
đi.
An Nhiên nhìn anh, mặc dù không rõ lắm vừa rồi Diệp Tử Ôn nhắc đến chuyện năm
đó là gì, nhưng cũng biết quan hệ của Tô Dịch Thừa và Chu Hàn nhất định không
đơn giản, hoặc là nói, hồi đó giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Một lúc lâu, Tô Dịch Thừa lấy lại tinh thần, quay đầu trên mặt cười ôn hòa,
nói: "chúng ta đi thôi."
An Nhiên nhìn chằm chằm anh, đột nhiên cảm giác thật ra thì mình cách anh
thật xa, cô không hiểu rõ tâm tư và ưu tư của anh, nếu anh không nói, mình sẽ
không đoán ra, anh là một cao thủ ngụy trang, một giây trước có thể u sầu đầy
mặt, nhưng có thể một giây sau lập tức trở lại bộ mặt vĩnh viễn cười ôn hòa kia,
không thể nhìn ra cảm xúc của anh lúc này là vui hay buồn.
"Sao thế?" Thấy cô bất động cũng không đáp, Tô Dịch Thừa hỏi.
An Nhiên lấy lại tinh thần, khẽ cười nhạt với anh,