
ng thể diễn tả đó là
cảm giác gì.
Tô Dịch Thừa hôn cô một lúc lâu, mới buông cô ra. Rượu đỏ kia dường như không
được An Nhiên uống hết, Tô Dịch Thừa buông cô ra đồng thời, rượu trong miệng
theo khóe miệng cô chảy xuống, cảnh tượng đó, xinh đẹp đến mê hoặc con
người.
Tô Dịch Thừa không kìm lòng được nghiêng người lên trước, hôn vết rượu chảy
xuống từ khóe miệng cô, sau đó dán lên môi cô, hỏi: "như thế này có phải uống
ngon hơn không?" Thanh âm kia bị đè nén có chút khàn khàn, trong không khí mập
mờ này, có chút trêu chọc lòng người.
An Nhiên như là bị anh dọa sợ rồi, một lúc lâu không kịp phản ứng, cuối cùng
vội vàng nuốt một ngụm nước bọt, đẩy anh ra, nhìn hỏi anh: "anh, anh cũng dạy
người khác uống rượu như thế sao?"
Tô Dịch Thừa cười, gật đầu, khẽ chạm lên khuôn mặt hơi hồng lên của cô, nói
thật nhỏ: "chỉ với em." Thanh âm ám ách đặc biệt giàu từ tính, mê hoặc lòng
người.
An Nhiên nhìn anh chằm chằm, không ngừng nuốt nước bọt, nuốt vào ngoài nước
miếng, còn có hương vị rượu đỏ nhàn nhạt.
Ánh đèn đo đỏ trên bàn ăn chiếu lên khuôn mặt cô tạo thành vầng hào quang mờ
ảo, không khí nóng lên, mập mờ bao quanh hai người.
Tô Dịch Thừa nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên tất cả ngóc ngách trên khuôn mặt
cô, mắt, mày, mũi, cuối cùng mới là môi. Nhiệt tình tới rất nhanh, thậm chí
không đợi An Nhiên phản ứng gì, cô đã được anh dẫn dắt đến khát vọng sâu nhất
trong lòng mình.
An Nhiên không biết mình được ôm vào trong phòng ngủ như thế nào, thậm chí
tối qua cô còn chưa kịp nhìn căn phòng này. Khi tỉnh lại đã là buổi sáng, dường
như tối hôm qua hai người có chút điên cuồng, thế cho nên tám giờ sáng, Tô Dịch
Thừa cũng không đi tập thể dục buổi sáng, mà vẫn nằm trên giường lớn ôm An Nhiên
ngủ .
Đột nhiên điện thoại đặt ở đầu giường vang lên, làm bừng tỉnh hai người đang
ôm nhau trên giường kia.
Tiếng chuông đột ngột khiến An Nhiên giật bắn mình, phản xạ có điều kiện từ
trên giường ngồi dậy. Bên cạnh cô, Tô Dịch Thừa cũng ngồi dậy, nhẹ tay ôm lấy
cô, nói: "không sao, là điện thoại."
Đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường kia, liền nhấn nút nghe,
còn chưa mở miệng, bên kia Tần Vân nói lớn tiếng: "a Thừa a, con và An Nhiên
không ở nhà sao? Sao mẹ nhấn chuông cửa cả buổi cũng không thấy hai con ra ngoài
a?"
Đến khi Tần Vân lại từ căn nhà bên kia sang đây, lần thứ hai nhấn chuông cửa,
An Nhiên và Tô Dịch Thừa đã rửa mặt thay quần áo xong xuôi.
Tô Dịch Thừa ở phòng ngủ, An Nhiên đi ra mở cửa trước, Tần Vân nhìn thấy cô
không ngừng nở nụ cười, nhìn An Nhiên, "để mẹ xem nào, sao lâu như thế không
quay về, mẹ cùng cha con, và ông nội cứ nhắc mãi."
An Nhiên chỉ cười: "mấy ngày qua con và Dịch Thừa đều bận rộn, chờ hết bận,
chúng con sẽ thu xếp thời gian về nhà thăm mọi người."
"Tốt tốt tốt." Tần Vân gật đầu lia lịa: "đến lúc đó trở về mẹ sẽ làm món ngon
cho con ăn, con a, gầy quá."
An Nhiên vội vàng cười: "mẹ, vào nhà trước rồi nói." Hai người vào nhà, đúng
lúc Tô Dịch Thừa đi ra từ trong phòng ngủ, trên cổ đang đeo dở chiếc cà vạt.
"Mẹ, sao mẹ tới mà không gọi trước cho chúng con a." Tô Dịch Thừa vừa thắt cà
vạt vừa nói.
"Anh chị không về thăm tôi, còn không cho tôi đến thăm con dâu tôi hả." Tần
Vân tức giận liếc trắng con trai một cái, quay đầu nhìn An Nhiên, lập tức đổi
thành vẻ mặt tươi cười hiền lành, nói: "An Nhiên con nói đúng không."
An Nhiên cười khan, chỉ xoay người nhìn Tô Dịch Thừa một chút, không nói gì
cả.
"Ý con không phải như thế, mẹ xem con vừa dọn nhà, còn chưa kịp báo cho mẹ,
như sáng nay vậy, không phải sợ bắt mẹ phải đi đường vòng sao." Tô Dịch Thừa
cười nói.
Tần Vân cười mắng: "tiểu tử anh còn biết nói, biết đường vòng mà sao không
biết sớm báo cho mẹ biết việc dọn nhà a, mẹ thấy tiểu tử anh tám phần là không
chào đón mẹ tới." Quay đầu nhìn các thiết bị trong nhà một chút, vừa gật đầu vừa
nói: "nói chính ra, mẹ thấy căn nhà này được chỉnh sửa lại còn tốt hơn nhiều so
với trước căn trước, nhà cũ của con không phải đen thì là trắng, lạnh ngắt, như
tính tình của con vậy, nếu đổi lại là mẹ, mẹ cũng không quen ở." Nói xong, quay
đầu nhìn An Nhiên nói: "An Nhiên con nói đúng không."
An Nhiên cười không nói, nhìn Tô Dịch Thừa một chút, chỉ thấy Tô Dịch Thừa có
chút bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Cười nói, lúc này Tần Vân mới nhớ tới mục đích tới đây hôm nay, thì ra là hai
ngày trước có người tặng cho Tần Vân con gà núi đi bộ, hôm qua bà đã đặc biệt
hầm thành cháo, biết hai người bọn họ bận việc, đoán là không có thời gian quay
về đại viện, cho nên sáng sớm nay bà mang canh gà đã được hầm cả đêm qua tới cho
họ, chỉ sợ nếu đến muộn, cả hai đều đi làm rồi, vậy thì sẽ không gặp được. Nhưng
mà bà không ngờ rằng, nhấn chuông cửa mãi mà không thấy người ra mở cửa, gọi máy
điện thoại bàn thì chỉ thấy tiếng chuông vang lên, không thấy ai nghe, cho nên
mới gọi điện thoại di động cho Tô Dịch Thừa. Lại không ngờ đúng vào lúc không
may, bọn họ đã chuyển nhà rồi!
"An Nhiên gầy quá, nghe người ta nói uống canh gà này vô cùng bổ dưỡng, An
Nhiên con p