pacman, rainbows, and roller s
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329763

Bình chọn: 7.5.00/10/976 lượt.

đi ra ngoài gọi điện thoại cho khoa tâm

thần.

Ở cửa bệnh viện, Tô Dịch Thừa đem điện thoại ghi âm mình vừa mới ở trong

phòng bệnh nói chuyện với Lăng Nhiễm đưa cho Ngũ đội trưởng đội hình sự, có băng

ghi âm kia, có thể rõ ràng nghe được Lăng Nhiễm đã thừa nhận những chuyện cô ta

làm, cô ta cố ý để cho xe của Tô Dịch Thừa đụng vào, cố ý để cho Tô Dịch Thừa

đưa cô ta đi bệnh viện, trước đó tìm người tốt an bài ở cửa khách sạn chờ chụp

hình, sau đó tính sửa sang lại đoạn phim phát tán trên mạng.

Cầm lấy điện thoại di động, Ngũ đội trưởng bật cười lắc đầu, nhìn Tô Dịch

Thừa nói: "Tô thị trưởng chiêu này quá không quang minh chánh đại."

Tô Dịch Thừa cũng cười, chỉ nói: "Gậy ông đập lưng ông, có gì không thể?"

Ngũ đội trưởng nhún bả vai một cái, lắc đầu nói: "Không có gì." Sau đó nhìn

Tô Dịch Thừa tù từ nói: "Tôi sẽ tìm đồng nghiệp nói chuyện với Lăng Nhiễm, có

tiến triển gì mới nhất chúng tôi sẽ thông báo cho anh, kết quả xét nghiệm DNA

chắc ngày mai sẽ có, không có vấn đề gì chúng tôi sẽ gọi điện báo cho anh."

Tô Dịch Thừa gật đầu, suy nghĩ một chút, chỉ nói: "Có thể xin chờ có kết quả

DNA rồi hãy thông báo ra ngoài, rồi mới quyết định có nên hỏi tiếp khẩu cung lúc

sáng của tôi."

Ngũ đội trưởng khiêu mi, hỏi: "Sao vậy?"

Tô Dịch Thừa thẳng thắn mà thong dong nói: "Vợ tôi đang mang thai, tôi không

muốn làm cho cô ấy quá lo lắng cho tôi."

Ngũ đội trưởng nhìn hắn một lúc lâu, gật đầu đáp ứng, "Tốt, không thành vấn

đề.”

Sau bữa cơm chiều An Nhiên đở bụng đi lại trong sân, Tần Vân và cô giúp việc

còn đang dọn dẹp trong bếp, cô muốn đi lại giúp đỡ gì đó, lại bị Tần Vân đuổi

thẳng ra ngoài, cha Tô và ông nội Tô nói lâu nay không đánh cờ rồi, hiện tại hai

người đang đánh cờ trong thư phòng, đối chọi giằng co căng thẳng.

Dường như tình cảm của Dịch Kiều cùng người tên Johnson kia rất tốt, mới cơm

nước xong hai người liền ngọt ngào dắt tay nói đi tản bộ. Dù thế nào An Nhiên

vẫn cảm thấy hai người có chỗ nào không đúng, tuy nhiên không nói ra được, chỉ

cảm thấy là lạ .

Dọc theo vườn hoa đi ra sân, tháng mười, mặt trời xuống núi càng ngày càng

sớm, lúc này mới sáu giờ, trời đã tối đen, nếu không có đèn đường nhen lên, hẳn

là vươn tay ra cũng đã không nhìn thấy gì rồi. Một trận gió đêm thổi qua, lay

động cây ngô đồng cao ngất ngoài cửa. Lá cây lung lay xào xạc, đột nhiên An

Nhiên cảm thấy hơi lạnh, đưa tay xoa xoa cánh tay, hôm nay không có ai cởi áo ra

khoác lên người cô.

Cha Tô ra lệnh khi còn chưa giải quyết xong chuyện thì không được quay về,

nhớ tới trận đòn hôm qua của cha Tô, hết roi này đến roi khác trút xuống, cô

nhìn cũng đã thấy đau, sáng nay cô và Tần Vân trò chuyện với nhau, thì ra từ

trước đến giờ ở Tô gia luôn như thế, làm sai ắt bị phạt, nghiêm trị không tha,

làm tốt ắt được thưởng, mặc dù có phần giống giáo dục Sparta (*), nhưng không

thể phủ nhận, phương thức giáo dục cứng rắn thế này mới có thể dạy dỗ ra Tô Dịch

Thừa ưu tú như thế.

(*) Giáo dục Sparta: nền giáo dục nổi tiếng về huấn luyện và đào tạo chiến

binh một cách hà khắc và nghiệt ngã.

Thật ra gia giáo ở Tô gia thành công không phải ở gia pháp, mà là vấn đề mục

tiêu và thái độ. Buổi sáng nói chuyện với Tần Vân mới biết được hôm qua cha Tô

và ông nội Tô tức giận không phải là vì hiểu lầm giữa Tô Dịch Thừa và Lăng Nhiễm

có gì, mà là tức giận những chuyện này rõ là có thể tránh được, thế mà Tô Dịch

Thừa lại bị kẻ khác thừa cơ như vậy, giận anh rõ ràng là trong sạch mà lại khiến

bản thân và người nhà phải chịu ánh mắt khác thường của người khác, giận anh

không hết sức bảo vệ tốt người nhà mình.

Thật ra thì cô nên cảm thấy thật may mắn, cô không chỉ có người chồng vô cùng

ưu tú và yêu thương mình, còn có cha mẹ chồng rất tiến bộ, không hề thiên

vị.

Bảo bối trong bụng đột nhiên đá một cái, An Nhiên phục hồi tinh thần, cúi đầu

nhìn cái bụng đã lộ rõ ra kia, khóe miệng bất giác cong lên thành nụ cười, tay

nhẹ nhàng đặt lên, bất thình lình nghĩ đến cái gì, tay đang đặt trên bụng đột

nhiên dừng lại, nhíu mày, thò tay vào trong túi lấy điện thoại di động ra, vừa

định gọi cho người nào đó thì người nào đó như là có thần giao cách cảm, gọi tới

đúng lúc này, An Nhiên nhìn số hiển thị trên màn hình, khóe miệng nở nụ cười

nhàn nhạt, đưa tay nhấn nút nghe, cười nói: "vừa định gọi cho anh đấy, anh đã

gọi đến rồi."

Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại cũng cười, nói: "vậy xem như là thần giao

cách cảm?"

"Đáng ghét, mới không thần giao cách cảm với anh." An Nhiên cười ngọt ngào,

lại không thừa nhận, dùng chân đá đá lên hòn đá nhỏ.

"Ha ha." Ở bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa thấp giọng khẽ cười, hỏi: "ăn cơm

chưa?"

"Ừ, ăn rồi." An Nhiên gật đầu, cầm lấy điện thoại hỏi: "còn anh?"

"Còn chưa." Không biết có phải Tô Dịch Thừa cố ý không, giọng nói kia nghe có

chút cô đơn.

An Nhiên cau mày, có chút không vui nói: "Tô Dịch Thừa, anh là trẻ con à, đến

giờ còn không biết đi ăn cơm, anh ngốc thế hả!" Người đàn ông này thật là, mỗi

lần không ở bên cạnh anh là không biết phải ăn cơm, không trách được rõ ràng