
i, anh có giống cha dùng gia pháp xử lý nó thế không?" Nếu mà thế, đến lúc
đó cô sẽ giấu gia pháp nhà anh đi, mực dù nói dưới gậy là hiếu tử nhưng mà muốn
cô nhìn anh dùng roi quật bảo bối của họ, cô không nỡ, đến lúc đó có mà đau lòng
chết a.
"Sẽ không." Hầu như không cần suy nghĩ, Tô Dịch Thừa liền phủ nhận, nói: "anh
sẽ không dùng gia pháp, dù nó có sai đi nữa." Giọng nói khẳng định, chân thật
đáng tin.
An Nhiên cũng hơi bất ngờ, hỏi: "tại sao?"
Tô Dịch Thừa nhìn cô một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: "con gái là bảo bối, chỉ
để thương yêu, sao có thể đánh, con gái vốn để chiều chuộng, không thể
đánh."
An Nhiên sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, nhớ tới anh vẫn đang chắc chắn
là cô đang chửa con gái. Bật cười lắc đầu, vẫn muốn nói trái lại anh: "vậy nếu
là con trai?"
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cau mày, như là có chút không vui, nhìn cô nghiêm túc
nói: "nhất định là con gái!"
An Nhiên thật sự là không có cách nào với sự cố chấp của anh, nói: "em nói
nếu như, nếu như là con trai, anh đánh không?"
Hầu như là không suy nghĩ, liền mở miệng nói: "đánh." Sau đó lại bổ sung nói:
"nhất định là con gái, không có nếu như!"
An Nhiên buồn cười liếc trắng mắt, nhăn mũi, lấy tay chọc chọc lồng ngực anh,
nói: "cố chấp."
Tô Dịch Thừa cười to, ôm cô tiếp tục đi về phía trước, coi như cùng cô đi dạo
sau khi ăn.
Lúc Tô Dịch Thừa mang theo An Nhiên đi dạo trở về, vừa lúc gặp được Diệp Tử
Ôn đang vô cùng lo lắng chạy tới, tiểu tử kia lái xe, tựa hồ cũng không thấy
được hai người đang đi trên đường: "Hưu ——" một tiếng như gió vụt qua, khiến cho
cát bụi trên mặt đất bay mù mịt làm cho người bị sặc, An Nhiên có chút khó chịu
bị cát bụi bay vào trong miệng.
Tô Dịch Thừa vỗ nhẹ lưng của cô, có chút nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Diệp Tử Ôn
tiểu tử kia vì sao ở nơi này chạy siêu tốc như vậy không sợ bị phạt sao?"
An Nhiên một lúc lâu mới dừng lại khụ, ngẩng đầu nhìn chiếc xe kia biến mất ở
trong màn đêm, quay đầu lại nhìn Tô Dịch Thừa một chút hỏi: "Anh nói anh ta đang
muốn đi tìm Dịch Kiều sao?" Hướng kia, rõ ràng là đi về phía sân của nhà họ
Tô.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa khóe miệng có chút cười quỷ dị, sau đó một lần nữa kéo
tay An Nhiên nói: "Đi thôi."
An Nhiên chỉ dịu ngoan gật đầu, đưa tay tới để cho anh nắm.
Lúc Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên trở lại sân nhà họ Tô, quả nhiên liền thấy xe
của Diệp Tử Ôn dừng ở trước cửa, nhưng mà không đợi hai người vào cửa, ở bên
ngoài có thể nghe thấy thanh âm truyền từ trong nhà ra.
"Ai nha, các người làm cái gì vậy chứ, Tử Ôn, cháu, cháu dừng tay, mau dừng
tay!" Là tiếng của Tần Vân, thanh âm có chút lo lắng kêu lên.
"Diệp Tử Ôn, anh điên rồi a, dừng tay! Johnson, anh cũng dừng tay, đừng đánh
nữa!" Là tiếng của Tô Dịch Kiều, đi tới nghe tiếng như có chút muốn khóc, ngay
cả thanh âm đều mang tiếng khóc nức nở.
"Tất cả dừng tay!" Một tiếng la cứng cáp có lực vang lên, sau đó hết thảy đều
ngừng lại, tựa hồ trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều an tĩnh, an tĩnh đến tiếng
người nào hít thở cũng có thể nghe rõ ràng.
Ngoài cửa Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên liếc nhau một cái, lúc này mới đẩy cửa
đi vào.
Chỉ thấy trong viện bị quần ẩu có chút xốc xếch, ngay cả hoa cỏ Tần Vân bình
thường yêu thích cũng bị làm hỏng mấy bồn, bùn đất tản mát trên đất, rễ cây đều
lộ ra, một bên bày bộ bàn ghế nhỏ cũng bị xô nghiêng. Trên người Diệp Tử Ôn bộ
tây trang giá trị hàng vạn đồng cũng bị tùy tiện ném trên mặt đất, mà tay áo sơ
mi thì vén lên, vẻ mặt hung ác, hung hăng ngó chừng Johnson, một bộ dáng muốn ăn
thịt anh ta.
Johnson thật đúng là bị Diệp Tử Ôn đánh không nhẹ, cả khóe mắt đều sưng lên,
khóe miệng còn có tia máu. Đưa thay sờ sờ khóe miệng của mình, có chút bị đau tê
một tiếng, nhìn Tô Văn Thanh với bộ dáng vô tội lấy tiếng phổ thông không chuẩn
nói: "Ba, con căn bản là không biết người này, hắn quá dã man rồi, đi vào liền
một quyền đánh tới."
Tô Văn Thanh lúc này cũng không có mở miệng, Diệp Tử Ôn bên kia khí giận vừa
đi qua lại nổi lên, quát với anh ta: "Ai là cha của mi chứ, ai là cha của mi,
đừng có kêu loạn!" Vừa nói liền tiến lên nắm được cổ áo của Johnson, vẻ mặt tức
giận, ánh mắt kia hiện tại nếu như có thể hóa thành vũ khí thì đoán chừng
Johnson kia cũng sớm đã chết ngàn vạn lần.
"Mi là người dã man, ta căn bản là không biết mi!" Johnson có chút tức giận
nói, đưa tay muốn gỡ ta tay của Diệp Tử Ôn, nhưng làm sao cũng không kéo ra
được.
Dù sao Diệp Tử Ôn cũng là người luyện võ, từ nhỏ lớn lên ở trong đại viện
quân khu, cùng Tô gia không sai biệt lắm, Diệp gia cũng là giáo dục quân đội,
hơn nữa so sánh với Tô gia nhiều hơn, Tô Văn Thanh còn có nửa phần trí thức,
nhưng ba của Diệp gia lại là xuất thân từ quân đội, thật coi như là người thô
hào, giọng lớn, tính tình dữ dội, khi còn bé Diệp Tử Ôn không nghe lời, cũng
không ít lần bị ba Diệp cầm gậy đuổi đánh chạy vòng quanh sân đại viện, bất quá
cũng may mẹ Diệp là một cô gái ôn nhu thành thạo, mà ba Diệp thì cũng là thương
yêu vợ nổi danh, như vậy mẹ Diệp mới một lần lại một lần cứu được con tra