
úng túng hay xấu hổ gì cả,
liền thò tay đánh thức anh.
Anh nhíu nhíu mày, cuối cùng mở mắt, nhìn thấy tôi, có chút bất ngờ, hỏi sao
tôi lại ở đây, sau đó trên người đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến
anh kịp phản ứng, cúi đầu liếc nhìn mình, lại ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó vội
vàng kéo cái chăn lên đắp lên trên người mình, lớn tiếng hỏi tại sao tôi lại ở
trong phòng anh. (VL: edit đoạn này mà m buồn cười quá, DTO lúc này chẳng khác
gì tiểu thư khuê các bị người lạ đột nhập vào phòng, ^_^)
Tôi cúi người nhìn khuôn mặt anh, nghiêm túc nói tôi sẽ tiếp tục thích anh,
cho dù anh có muốn thích tôi hay không, tôi sẽ làm theo ý mình cho đến khi anh
kết hôn.
Tôi tưởng là anh sẽ nói gì với tôi, nhưng anh lại nhìn tôi hỏi một đằng trả
lời một nẻo, hỏi tôi có phải là nữ sinh không, sao lại xông vào phòng nam sinh,
còn lật chăn, nhìn ** của nam sinh.
Tôi vốn có chút xấu hổ, nhưng mà nhìn anh đỏ mặt lại thấy thản nhiên rồi, cố
ý nói, ngay cả bộ dạng trần truồng của anh tôi cũng đã nhìn rồi, còn có gì
ngượng ngùng.
Tất nhiên, cởi truồng là chỉ bức ảnh đầy tháng của anh hồi còn bé.
Tâm tình buồn bực ngày hôm qua lúc này thoáng cái hết sạch cả rồi, người
khoan khoái.
Từ đó về sau, tôi vẫn thỉnh thoảng tìm anh, mà anh vẫn luôn cô ý trốn tránh
tôi, nhưng mà anh có Trương Lương kế, tôi có quá tường thê (3), dù thế nào cũng
gặp được mấy lần.
(3) Trương Lương kế và quá tường thê: Trương Lương là mưu sĩ và là văn thần
thường bày mưu tính kế giúp Lưu Bang, hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành
công, cho nên những kế hay thường được gọi là Trương Lương kế.
Quá tường thê: thang mây để trèo tường, dùng trong việc đánh thành tương
truyền do Lỗ Ban làm ra để giúp Sở Huệ Vương đánh Tống quốc
Ngụ ý của câu cho dù có kế của Trương Lương thì ta cũng có đối sách tiếp
chiêu.
Về sau dường như anh và hoa khôi của trường kia chia tay rồi, tôi không biết
nguyên nhân gì, nhưng mà thấy tâm tình anh mấy hôm đó vô cùng không tốt.
Có điều vì cái tin đó mà tôi mừng thầm mấy ngày liền.
Tôi vẫn thẳng thắn nói mình thích anh, vẫn thỉnh thoảng đi tìm anh, thời gian
thấm thoát trôi đi, dù ngày nào tôi cũng theo đuổi anh nhưng khi đó tôi không hề
cảm thấy mệt mỏi, vôi vừa theo đuổi anh, vừa hi vọng mình có thể lớn nhanh hơn
chút, khi đó tôi nghĩ, chỉ cần tôi lớn nhanh hơn chút, lớn lên đến lúc anh xem
nhẹ chênh lệch tuổi tác giữa chúng tôi, lớn lên là một người phụ nữ chân chính
mà không phải là một cô em gái nhỏ, tôi nghĩ đến lúc đó nhất định anh sẽ tiếp
nhận tôi.
Khi đó định nghĩa lớn lên với tôi rất nhỏ bé, nghĩ chỉ cần tôi qua mười tám
tuổi là trưởng thành rồi, như thế tôi đã lớn, không phải là một em gái nhỏ mà là
một người phụ nữ có thể đứng bên cạnh làm bạn gái anh.
Cho nên vào sinh nhật mười tám tuổi của tôi, tôi khước từ ý muốn tổ chức sinh
nhật cho tôi của ba mẹ, mà chạy thẳng đi tìm Diệp Tử Ôn.
Khi đó anh đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh đang thực tập trong một công ty kiến
trúc, cũng dọn ra khỏi đại viện đến thuê phòng ở khu vực gần công ty anh thực
tập.
Hết giờ học vẫn mặc đồng phục học sinh muốn đi công ty của anh, tôi muốn tới
tìm anh, nhưng lại bị bảo vệ công ty họ cản lại, khi đó ta còn chưa có điện
thoại di động, bị cản lại rồi căn bản là không có cách nào đi vào.
Tôi chỉ có thể mắt to mắt nhỏ với nhân viên an ninh dưới đại sảnh, cuối cùng
đợi đến khi công ty anh hết giờ làm, tôi cũng không đợi được anh ra ngoài, về
sau kéo một người lại hỏi thăm mới biết hôm nay anh đi công trường thị sát,
không hề quay về công ty.
Tôi có chút chán chường, không nghĩ tới tôi cố ý tìm đến anh thế nhưng kết
quả cuối cùng lại như vậy.
Nhưng mà tôi không hề cứ thế mà về, tôi vẫn, tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, đi
đến chỗ anh thuê tìm anh, nhưng mà nhà anh đóng cửa, tôi nhấn chuông rất lâu
cũng không có ai ra mở.
Tôi nghĩ tôi không thể cứ như vậy trở về, tôi thật vất vả đợi hai năm, đợi
đến chính mình trưởng thành, sao tôi cũng muốn tỏ tình với anh một lần, nói cho
anh đừng có coi tôi là em gái!
Tôi ngồi ở trước cửa nhà anh, tôi không biết mình đợi bao lâu, cuối cùng tựa
vào cửa ngủ thiếp đi, vẫn là anh quay về thấy tôi ở cửa mới đánh thức tôi.
Anh có chút bất ngờ nhìn tôi, hỏi sao tôi lại ở đây.
Tôi dụi dụi mắt muốn đứng lên, nhưng bởi vì ngồi chồm hổm quá lâu mà tê dại
rồi, tôi chỉ có thể ủy khuất ngẩng đầu nhìn anh.
Anh có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn khom lưng đưa tay ôm tôi vào.
Ngồi ở phòng khách nhà anh, tôi uống trà anh rót cho, nói cho anh hôm nay là
sinh nhật tôi.
Dường như anh căn bản không biết, sửng sốt một lúc gật đầu, theo thói quen
đưa tay sờ sờ đầu tôi, hỏi tôi muốn quà gì.
Mặc dù tôi có chút thất vọng anh không nhớ rõ sinh nhật tôi, nhưng mà tôi
cũng không định tranh luận với anh, bởi vì tiếp theo tôi còn có lời rất quan
trọng muốn nói với anh.
Tôi rất trịnh trọng nói cho anh tôi có chuyện muốn nói, nhưng mà dường như
anh không hề chút ý tới vẻ mặt rất nghiêm túc của tôi, chỉ dựa vào ghế sa lon,
buồn cười nhìn tôi, hỏi tôi muốn nói gì, còn nói nếu như