
ngoậy cơ thể. Đến lúc này thì anh mới chịu thả tay để cô đi.
Cố Tiểu Khanh ngồi dậy, quần áo
vương vãi khắp nơi, đã vậy người bên cạnh còn nhìn cô bằng cặp mắt trêu
ngươi. Cô thoáng chốc nóng ran người, vội vàng vơ bừa chiếc áo của Âu
Lâm Ngọc mặc vào, mặt đỏ bừng chạy như bay vào phòng tắm.
Cô mở
vòi sen, vô vàn tia nước ấm tuôn xối xả, phòng tắm trong chớp mắt đã mịt mùng trong màn sương mù giăng kín. Cố Tiểu Khanh đến đứng trước gương
với tay lau đi lớp hơi nước phủ bên trên. Cô không khỏi rùng mình khi
nhìn những vết bầm không đếm xuể trên cơ thể, lần trước còn chưa kịp mờ
đi, lần sau đã lũ lượt kéo đến.
Những lúc chìm đắm, anh đều mạnh bạo, quyết liệt, không khống chế được bản thân. Anh cần thân thể cô để
an ủi cho linh hồn cô tịch của mình. Chuyện này, trong thâm tâm cô hiểu
rất rõ.
Cố Tiểu Khanh khẽ thở dài.
Tắm rửa xong, cô quấn khăn tắm đi ra ngoài. Âu Lâm Ngọc cũng tắm qua, mái tóc còn ướt nước.
Anh đang đứng trong nhà bếp nấu ăn, trên người chỉ mặc chiếc quần ngủ.
Quay lại thấy Cố Tiểu Khanh ở phía sau, anh ngẩn ra một chút, sau đó
ngừng chuyện đang làm, lau tay sạch sẽ, nói với cô: “Đi nào, tôi tìm cho em bộ quần áo.”
Âu Lâm Ngọc đưa Cố Tiểu Khanh áo sơ mi và quần
ngủ của anh, cô nhận lấy, xoay sang chỗ khác cởi khăn tắm để mặc vào.
Đúng lúc áo vừa choàng qua đầu thì cô cảm giác ngón tay Âu Lâm Ngọc đang lướt nhè nhẹ trên lưng. Rồi anh chạm vào một nơi, nơi vì sức mạnh của
anh mà đã chuyển màu xanh tím. Cố Tiểu Khanh đứng chết trân tại chỗ, mãi một lúc lâu không nghe thấy anh nói lời nào. Sau cùng anh im lặng thu
tay lại rời đi.
Bữa tối là món mỳ Ý, Âu Lâm Ngọc làm rất nhiều,
Cố Tiểu Khanh nhiệt tình ăn trọn một đĩa đầy ắp. Hai người vốn kiệm lời
nên bầu không khí trên bàn ăn không có gì khác ngoài sự trầm lắng yên
tĩnh. Bỗng Âu Lâm Ngọc lơ đễnh nói: “Đêm nay em đừng về.”
Trong
miệng Cố Tiểu Khanh cơ man là mỳ, cô ngước lên nhìn người đối điện gật
gật đầu “Ừm” một tiếng. Âu Lâm Ngọc không nói gì cả nhưng dường như anh
rất phấn chấn, cúi đầu tiếp tục bữa ăn.
Sau bữa tối Cố Tiểu
Khanh vào bếp dọn dẹp, đến lúc cô xong xuôi đi ra Âu Lâm Ngọc không còn ở phòng khách, đưa mắt nhìn bốn phía thì thấy khe cửa thư phòng có một
đường ánh sáng đèn mảnh khảnh. Cô bước đến sofa ngồi xuống mở tivi xem
một mình.
Đồng hồ điểm mười một giờ, cửa thư phòng mở toang, Âu
Lâm Ngọc từ bên trong bước ra đi thẳng đến bên sofa nằm uỵch xuống gối
đầu lên đùi Cố Tiểu Khanh, thầm thì: “Tôi mệt.”
Cố Tiểu Khanh
nhoẻn miệng cười, anh như vậy đâu khác gì một đứa trẻ. Cô vừa xem bản
tin thế giới trên tivi, vừa nhẹ nhàng giúp anh mát xa mi tâm.
Âu Lâm Ngọc trở mình, vòng tay ôm eo Cố Tiểu Khanh, dụi dụi đầu vào bụng cô.
Âu Lâm Ngọc nằm chưa kịp nóng ghế đã trở về thư phòng tiếp tục làm việc.
Cố Tiểu Khanh đợi đến mười hai giờ chưa thấy anh ra nên đi ngủ trước.
Giữa đêm cô giật mình tỉnh lại vì bị ngạt thở, hóa ra cả thân hình Âu
Lâm Ngọc đang đổ dồn vào cô, anh lại còn ngang nhiên khoát cánh tay chắn ngang miệng và mũi cô mà ngủ say sưa.
Cố Tiểu Khanh quay đầu
nhìn gương mặt đang say giấc, xót xa nghĩ thế giới của anh hẳn phải tịch mịch cô quạnh biết bao, khó trách ngay cả trong giấc ngủ anh lại vô
thức bộc lộ ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ như thế. Nghĩ đến đây cô chợt
thấy mềm lòng. Thôi thì để mặc anh vậy. Cô giữ nguyên tư thế gò bó nhắm
mắt ép mình vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Cố Tiểu Khanh bị Âu Lâm
Ngọc lay tỉnh, mở mắt thấy một đôi mắt sáng ngời đang nhìn cô, phỏng
chừng tinh thần anh vô cùng tốt. Âu Lâm Ngọc đưa quần áo cô mặc hôm qua
nói: “Mau dậy ăn sáng, ăn xong tôi với em ra ngoài.”
Cố Tiểu Khanh nhận bộ quần áo từ tay anh, toàn bộ đã được giặt sạch, cô hỏi: “Hôm qua mấy giờ anh ngủ?”
“Khoảng ba giờ, tôi không để ý lắm.” Âu Lâm Ngọc đã thay xong áo, vừa mặc quần vừa trả lời cô.
Cố Tiểu Khanh mặc áo len vào, hỏi anh: “Anh giặt đồ cho em hả?”
“Đương nhiên, nếu không hôm nay em mặc gì?” Anh nói, “đương nhiên”.
Cố Tiểu Khanh á khẩu. Cô chột dạ phát giác ra bản thân mình lười quá sức, cứ tính toán trong đầu mặc lại quần áo ngày hôm qua.
Bữa sáng vẫn theo phong cách Tây. Loại đồ ăn này ăn hai lần thấy bình
thường, đến lần thứ ba quả thật không cảm thấy mùi vị gì nữa. Cô ăn qua
loa mấy miếng bánh mì, uống vài ngụm sữa.
Âu Lâm Ngọc thấy trứng ốp la và chân giò hun khói trong đĩa Cố Tiểu Khanh còn nguyên không suy suyển, anh áy náy nói: “Tôi không biết nấu ăn, trước kia đi du học nên
chỉ làm được món Tây.”
“Việc này…” Cố Tiểu Khanh không biết nên
tiếp lời anh thế nào. Khả năng nấu nướng của cô so với anh thật ra cũng
chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu. Nhưng nhờ ra riêng một thời gian nên cô
biết làm sơ sơ vài món ăn, mùi vị miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Tuy
nhiên vẫn phải thừa nhận một điều, khoản bếp núc quả thực cô khá vụng
về. Cô định nói với anh sau này để cô làm, song nghĩ kỹ lại, quan hệ
giữa họ chưa đi đến đâu, nói như vậy hơi đường đột thì phải.
Cô chuyển hướng đề tài, hỏi anh: “Lát nữa mình đi đâu?”
Âu Lâm Ngọc dọn chén đĩa trên bàn ăn vào nhà bếp: “Hôm na