
chứng kiến từ người thân
và bạn bè rồi, cho nên cũng hiểu được khổ tâm của cháu mình.
Thái phu nhân luôn chú ý quy củ thể thống về chính thất, cho nên không tán
thành hành vi “Ái thiếp diệt vợ”, nhưng quan hệ của ba người Nguyên Tề Chi,
Viên Lệ Hoa và Tô Mạt Vi quá đặc biệt, Thái phu nhân yêu thương cháu trai, cho
nên căm thù Viên Lệ Hoa đến tận xương tuỷ, đối với Tô Mạt Vi vì xung hỉ mà cứu
cháu trai mình một mạng rất yêu thích.
Vì thế Thái phu nhân liền giang tay ra nhận Tô Mạt Vi, tạo thành chỗ dựa của Tô
Mạt Vi trong Nguyên phủ.
Huống chi bản thân Tô Mạt Vi lại ngoan ngoãn biết chăm sóc, thông minh động
lòng người, người như vậy luôn khiến người khác yêu thương, Thái phu nhân cũng
thật tâm yêu thích nàng.
Tô Mạt Vi đến Thanh Trữ viên, việc đầu tiên là đến thỉnh an, sau đó cùng Thái
phu nhân trò chuyện vui vẻ.
Lúc đích tôn của Nguyên phủ cưới vợ, Thái phu nhân không đi giúp vui, bây giờ
đứa cháu trai thứ hai mà Thái phu nhân thương yêu nhất cưới vợ, bà vẫn chẳng
muốn đi.
Thái phu nhân thầm thở dài, vì so đám cháu của bà đều cưới những người vợ không
hợp ý của bà như thế chứ? Bà cảm thấy Tô Mạt Vi là một cô gái tốt, nhưng xuất
thân quá thấp, không thể đảm đương nổi vị trí chính thê.
Thậm chí nghiêm khắc mà nói, chỉ là chủ tớ chứ không phải thông gia!
Giờ lành sắp đến, bên Tuyết Tùng viên giăng đèn kết hoa, tiếng pháo vang đầy
trời, bên Thanh Trữ viên vẫn yên tĩnh an bình như cũ.
Nguyên phủ chiếm diện tích trên trăm mẫu, từ cửa lớn đến cửa nhỏ, cho dù ngồi
xe ngựa cũng phải đi rất lâu, ở giữa lại có nhiều đình đài lầu các làm đẹp,
nước từ bên ngoài đưa vào chảy uốn lượn, thậm chí trên mặt hồ lớn nhất còn có
thể đi chơi thuyền.
Thanh Trữ viên ở trung tâm, Tuyết Tùng viên ở phía tây, khoảng cách tương đối
xa, cho nên không nghe được động tĩnh bên kia.
Nhưng mà, càng gần giờ lành, Tô Mạt Vi càng đứng ngồi không yên, nàng cố gắng
kiềm chế làm như không có việc gì, nhưng ánh mắt u buồn và khóe miệng hơi mếu
đã bán đứng nàng.
Thái phu nhân nhìn thấy, nhưng không khuyên nhủ.
Từ trước đến nay đàn ông nhà giàu luôn có thê thiếp đông đúc, nếu không vượt
qua được khúc mắc này, sau này còn khổ hơn nữa.
Đêm đó, Tô Mạt Vi ngồi một mình đến bình minh.
Đây là lần đầu tiên từ lúc nàng gả vào Nguyên phủ phải chịu cảnh vườn không nhà
trống, nhưng nàng hiểu được đây không phải là lần cuối cùng.
Dựa theo quy củ, ngoại trừ mười lăm ngày đầu tiên trượng phu phải ở trong phòng
chính thê qua đêm, thì đa số thời gian cũng phải nghỉ tạm trong phòng chính
thê, thỉnh thoảng mới được thăm thiếp thất.
Nguyên Tề Chi không giống như loại “Ái thiếp diệt vợ”, cho nên tình trạng một
người ngủ một mình ban đêm, sau này Tô Mạt Vi còn phải chịu rất nhiều, rất
nhiều.
Ngày kế tiếp, Tô Mạt Vi rời giường sớm, mặc quần áo, rửa mặt, trang điểm nhẹ
xong, thì đến phòng Thái phu nhân hầu hạ, sau đó sẽ cùng Thái phu nhân cùng
nhau dùng điểm tâm.
Thái phu nhân thấy mắt nàng có quầng thâm, thần sắc tiều tụy, biết được nàng đã
phải trải qua một đêm không ngủ, sau khi ăn xong liền bảo nàng trở về phòng
nghỉ ngơi, không cần hầu hạ nữa.
Tô Mạt Vi trở lại viện ở sườn đông, vừa mới bước vào phòng, đã đụng phải Hỉ
Liên, nàng ghé sát tai Tô Mạt Vi nhỏ giọng: “Nô tỳ nghe nha đầu bên kia nói Nhị
thiếu gia lấy cớ thân thể suy yếu, không cùng Nhị thiếu phu nhân viên phòng!”
Tô Mạt Vi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng nàng còn chưa kịp vui mừng, Hòa An đã đến thông báo tin tức mới nhất, Nhị
thiếu gia đã đi rồi!
Nguyên Tề Chi cưới Viên Lệ Hoa, nhưng không viên phòng, cũng không đưa nàng ta
đi gặp phụ thân mẹ chồng và người nhà, vội vội vàng vàng rời khỏi phủ.
Hắn vẫn phải trở về sa trường thuộc về hắn.
Khuê phòng và ôn nhu hương, không phải là giấc mộng mà hắn muốn.
Cho dù Nguyên Tề Chi sắp xếp bao nhiêu đi chăng nữa, thì ở chung một nhà, làm
người một nhà, Tô Mạt Vi vẫn là không thể tránh né việc chạm mặt Viên Lệ Hoa.
Lần đầu, ngày mười lăm, là ngày Nguyên phủ đương gia chủ mẫu Trịnh thị đưa con
dâu, con gái và thiếp thất đến thỉnh an Thái phu nhân.
Thất Nguyệt mười lăm là ngày cúng cô hồn theo Đạo giáo, cũng là lễ Vu lan theo
Phật giáo, dân gian có tập tục đốt giấy, bày đồ cúng, thả đèn hoa sen trên
sông, chủ yếu là bái tế tổ tiên, siêu độ vong linh, cũng tiễn bước tai hoạ tật
bệnh, cầu xin cát tường bình an.
Hôm qua Tô Mạt Vi cũng đã làm xong đèn hoa sen, Nguyên Nghi Chi hẹn nàng buổi
tối cùng nhau đến dòng suối trong viện thả đèn.
Sáng sớm, Trịnh thị đã dẫn mọi người tới thỉnh an Thái phu nhân.
Tô Mạt Vi là một tiểu thiếp không thể lộ mặt, cho nên định thỉnh an Thái phu
nhân xong rồi sẽ lui xuống, lại bị Thái phu nhân giữ lại, Trịnh thị tới thỉnh an,
nàng đành phải đứng ở phía sau Thái phu nhân.
Tô Mạt Vi nhìn thấy phía sau phu nhân Trịnh thị, bên cạnh dâu trưởng Vân Thanh
La là một người mắt phượng mày liễu, ánh mắt sắc sảo, xinh đẹp bức người.
Ánh mắt hai người giao nhau, lóe ra tia lửa, sau đó Tô Mạt Vi chủ động cúi đầu,
lảng tránh khí thế bức người của đối phương.
Khóe miệng Viên Lệ Hoa nhếch l