
hĩ chốc lát rồi nói tiếp: “Để anh giúp em chọn một phần quà, coi như có qua có lại.”
Mắt Duy Phong sáng ngời, vội vàng gật đầu đồng ý. Nhưng…
“Tiền lương tháng này của em…” Mới lãnh lương vài ngày, cậu ta đã gọi bạn bè ra chiêu đãi hết.
“Để anh giúp em.” Anh sớm biết cậu ta túng thiếu, chỉ hy vọng cậu ta có thể tự lực cánh sinh, những việc khác đừng trông mong vào.
“Anh Tư Nguyên, anh tốt quá!” Duy Phong thật cảm động.
Thật đáng tiếc, một người tử tế như vậy lại không thể trở thành anh rể tương lai của cậu ta.
“Nếu em tới tìm anh vay tiền, em sẽ biết anh rất tệ.” Tư Nguyên mỉm cười.
Không phải Duy Phong chưa từng đến vay tiền, mà câu trả lời của anh luôn luôn là ‘KHÔNG’.
Không nên chiều chuộng cậu nhóc này.
“Anh Tư Nguyên, chị em vẫn chưa biết em đi làm nữa đó! Hay em nói với chị ấy nhé?” Miệng anh Tư Nguyên thì bảo mặc kệ, nhưng cuối cùng vẫn tìm công việc cho cậu ta, hơn nữa còn làm tài xế lái xe cho lãnh đạo. Đợi sau này cậu ta thân quen với vị lãnh đạo ấy rồi, tha hồ có nhiều cơ hội thăng tiến!
“Công việc của em bây giờ chỉ mang tính tạm thời, chẳng có gì để khoe khoang.” Tư Nguyên hắt cho cậu ta một gáo nước lạnh.
Duy Phong xịu mặt xuống.
“Chờ em làm cố định ở đó nửa năm rồi hãy nói, để cô ấy tự hào.” Anh sợ Duy Phong không kéo được lâu, làm Duy Đóa hi vọng rồi sẽ ôm thất vọng.
“Nhưng…” Đây chẳng phải cơ hội cho anh Tư Nguyên ghi điểm sao?
“Duy Phong à, đừng làm cậu bé trong truyện ngụ ngôn ‘Sói đến rồi’[1'>, khiến chị em phải thất vọng.” Huống chi nếu Duy Đóa biết anh giới thiệu công việc giúp Duy Phong, cô nhất định sẽ căng thẳng.
“Vâng, em biết rồi!” Duy Phong làm một hành động khóa miệng cam đoan.
Thế nhưng Lôi Phong[2'> làm việc tốt còn ghi vào nhật ký, mà anh Tư Nguyên lại luôn yên lặng gửi gắm sau lưng…
…
Tuần trước Tống Phỉ Nhiên quả thật có đến gặp gia đình cô, còn hôm nay Tống Phỉ Nhiên đưa cô đi gặp gia đình mình. Dù thâm tâm cô rất miễn cưỡng, nhưng tình hình vẫn phải phát triển theo hướng này.
Nam nữ trưởng thành chính thức hẹn hò sau một tháng, đến chào hỏi ba mẹ cũng là lẽ đương nhiên. Thế nhưng khi Tống Khải Nguyên nhìn thấy cô, phản ứng của ông ta rất lạ. Lẽ nào Tống Phỉ Nhiên chỉ nói với ba anh ta là muốn đưa bạn gái về nhà dùng cơm, mà không nói cho ba mình biết tên cô?
Đến nỗi trong chớp mắt, Duy Đóa dường như cảm thấy ông Tống Khải Nguyên hoảng hốt muốn bỏ chạy. Trông cô gớm ghiếc lắm sao?
Lúc dùng cơm, Tống Khải Nguyên càng thêm bất an. Thái độ gượng gạo của Tống Khải Nguyên làm Duy Đóa ngờ ngợ. Sự ngờ ngợ đó khiến sắc mặt cô bỗng trở nên nhợt nhạt. Chuyện năm xưa xảy ra với cô, kỳ thực khá nhiều người biết.
“Đâu phải lần đầu ba gặp Duy Đóa, sao trông mọi người xa lạ vậy?” Tống Phỉ Nhiên cười ôn hòa.
Anh ta và Duy Đóa đã từng hẹn hò với nhau. Hồi còn đi học, anh ta có đưa Duy Đóa về nhà ôn tập, vì vậy, dù mọi người không quá quen thuộc nhưng cũng chẳng xa lạ lắm.
Nghe thế, phản ứng của Tống Khải Nguyên càng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Cả Duy Đóa cũng thế.
Sau bữa cơm, Tống Khải Nguyên tìm đủ lý do né tránh, thậm chí cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào cô. Ông ta khách sáo hỏi han vài câu rồi vội vàng rời đi.
Cả ngôi biệt thự chỉ còn lại cô và Tống Phỉ Nhiên.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Trong phòng khách, Tống Phỉ Nhiên ôm nhẹ eo cô kéo vào lồng ngực, để hai người dán sát vào nhau.
Duy Đóa bắt đầu hoảng hốt, lòng cô đầy tâm sự nhưng chưa xác định.
Chấp nhận hẹn hò với Tống Phỉ Nhiên, cô luôn cảm thấy bất thường, nhưng không biết bất thường ở điểm nào. Còn Tống Phỉ Nhiên lại rất chắc chắn. Hiện giờ giỏ xách cô đang đặt trên sofa, vì vậy, anh ta từ từ kéo áo cô ra khỏi váy, tay bắt đầu thăm dò phía dưới…
Duy Đóa cứng đờ.
Bàn tay anh ta lướt qua eo, sờ soạng khắp nơi và sắp chạm tới khuy áo lót của cô.
“Anh làm gì đấy?” Duy Đóa dùng sức đẩy anh ta ra.
Bị cô chích điện một lần còn chưa sợ? Chẳng lẽ đàn ông càng đánh càng hăng? Bây giờ số lần táy máy tay chân của Tống Phỉ Nhiên mỗi lúc mỗi nhiều. Dù cô luôn dứt khoát ngăn cản, nhưng anh ta vẫn chứng nào tật đó khiến cô không biết làm sao.
Tống Phỉ Nhiên bị đẩy ra xa, anh ta gượng ngồi dậy. Phải cố gắng lắm anh ta mới kiềm chế nổi cảm giác nóng nảy.
“Chúng ta là người yêu của nhau, anh hôn em, ôm em, ham muốn em, lẽ nào là sai?” Rốt cuộc Tống Phỉ Nhiên không nhịn được mà đặt câu hỏi.
“Không sai, nhưng…”
“Anh đã đưa em về gặp ba, chẳng lẽ mục đích của anh còn chưa rõ?” Tống Phỉ Nhiên lại hỏi.
Nghe hai chữ ‘mục đích’, cả người Duy Đóa đông cứng.
“Anh có ý định gì?”
Anh ta thở dài, đáp: “Em thật sự không hiểu sao?”
Duy Đóa lắc đầu.
“Anh chuẩn bị đính hôn với em.” Tống Phỉ Nhiên quăng một quả bom.
Toàn thân Duy Đóa chấn động, chuyện này quá đột ngột.
“Chúng ta tìm hiểu chưa được bao lâu mà?” Cô hỏi.
“Còn chưa đủ lâu sao? Huống gì trước kia chúng ta đã từng yêu đương hơn cả năm rồi!”
Cách tính toán này thực sự làm người ta choáng váng.
Tống Phỉ Nhiên tiếp tục cất giọng dịu dàng: “Anh cảm thấy thời gian tìm hiểu giữa chúng ta đủ dài, đủ để chúng ta thấu hiểu lẫn nhau. Lần này gặp l