
ã vào cổng đó là kể như hết sống.
Họ Lại
thường treo ngược phạm nhân rồi đổ dấm vào mũi. Sau đó hắn quăng phạm
nhân xuống một căn hầm có nhiều mùi hôi thối khó tả và bỏ đói phạm nhân
trong đó.
Người ta kể rằng các phạm nhân đói quá nhiều khi ăn cả mền trải giường.
Sau khi hành hạ thể xác tới dằn vật tinh thần, phạm nhân bị tra hỏi liên
miên và không được ngủ. Mỗi khi phạm nhân chợp mắt là lại có người lôi
cổ dậy ngay . Cứ như thế trong mấy đêm liền, đầu óc phạm nhân sẽ bị căng thẳng và hết chịu đựng nỗi, phải nhận tội bừa rồi muốn ra sao thì ra .
Phương pháp này mang lại nhiều kết quả nhất và phạm nhân cũng không mang vết
tích của sự tra tấn. Đối với thời đó phương pháp hành hạ tinh thần hoàn
toàn mới mẻ và kỳ diệu.
Chúng ta phải công nhận rằng họ Lại đã
có một phát minh rất lớn lao . Tất cả bằng người tự nhận mình có sáng
kiến nghĩ ra cách làm kiệt quệ tinh thần phạm nhân phải nhớ rằng họ đã
bắt chước Lại Tuấn Trân dưới thời Võ Hậu .
Họ Lại còn áp dụng phương pháp lợi dụng tình cảm gia đình để uy hiếp phạm nhân phải thú tội.
Nói về các hình cụ tra tấn, có mười thứ đặc biệt mang tên rất rùng rợn và kỳ quái .
Theo cuốn nhật ký của Châu Cửu - một Pháp quan thời Võ Hậu- , mười thứ đó là :
1. Máu-ngưng-chạy
2. Chẹn-nghẹt-thở
3. La-hét-trên-mặt-đất
4. Thú-nhận-gấp
5. Hấp-hối-kinh-dị
6. Tôi-là-phiến-loạn
7. Điều-đó-đúng
8. Heo-dẫy-chết
9. Muốn-chết-ngay
10. Muốn-toàn-gia-tru-diệt
Các hình cụ, có thứ dùng để treo và vặn chân tay phạm nhân, có thứ dựng đồ
kéo lê phạm nhân trên mặt đất, đầu mang gông, ngực chất bao cát, và khi
đem ai xét xử, các hình cụ này thường được đem ra bày để áp đảo tinh
thần, và thường thường các phạm nhân chịu thú tội ngay để tránh cực
hình.
Theo Châu Cửu, còn có những trò dã man khác như đổ bùn vào
tai , kẹp sọ, buộc vào bánh xe đang quay, chèn ngực, cắm chông tre vào
móng tay, túm tóc treo lên trần nhà, và hơ lửa vào mắt phạm nhân.
Điều đáng sợ nhất cho nạn nhân thời đó là việc mật báo truy tố xét xử đều do một người hay một cơ quan đảm nhận. Một khi bị bắt, chắc chắn nạn nhân
có tội .
Thêm vào đó hình phạt thường liên can đến cả gia đình
nạn nhân , trong khi tra tấn những nạn nhân cứng đầu , bọn ngục tốt
thường hăm doạ sẽ không tha cả cha mẹ vợ con của họ để nạn nhân chột dạ
và ký giấy nhận tội.
Ngoài ra chúng dụ dổ họ đổ tội cho bạn bè thân thích để được hưởng trường hợp giảm khinh .
Tuy nhiên, giữa lúc văn minh thoái hoá, giá trị con người giảm sút tối đa
này , vẫn có những nhân vật can đảm đứng ra tranh đấu để hoặc bị giết
hoặc phá vỡ chế độ man rợ của nhưng tên quan toà kiêm đao phủ.
Trước hết phải kể đến quan Thị Lang Lưu Vệ Chi .
Người ta kể trong khi nói chuyện với bạn bè , quan Thị Lang đã tuyên bố Võ
Hậu nên trả ngôi lại cho con trai, và ông bị truy tố. Ông từ chối đến
trình diện vì trát đòi bất hợp pháp , không có con dấu của Môn Hạ Tỉnh - thủ tục này mọi người thuờng quên - Khi bị đem ra xử, ông không chịu
rút lại lời nói cho dù bạn bè đã khuyến cáo ông rất nhiều.
Theo
ông, câu nói Võ Hậu nên trả ngôi cho Đán không phải là tội bất trung .
Ông cũng không chịu khai ra những người khác mặc dù họ Lại đã cố gắng
hết cách.
Ông nói :
- Thượng đế không cho phép ta làm một tên điềm chỉ !
Vì kính trọng ông, Võ Hậu cho phép ông được tự treo cổ. Trước khi chết,
ông viết một bức thư tuyệt mạng cho Võ Hậu. Thẳng thắn bênh vực lý lẽ
của ông ; sau đó ông dùng một bữa cơm cuối cùng với gia đình rồi khăn áo chỉnh tề và tự treo cổ chết.
Trong số những người noi gương ông phải kể đến Nguỵ Phương Tế , Nguỵ Tuyên Đồng và Âu Dương Đông .
Song song với bọn chủ trương khủng bố, còn có những vị quan toà luôn luôn đề cao giá trị của luật pháp , không chịu tiếp tay với lũ hung thần.
Đáng kể nhất là Hứa Ngọc Cung và Đổ Kính Chi . Hai ông này còn giữ những
chức vụ quan trọng sẽ nói ở cuối truyện- Hai ông thường dùng quyền của
mình để che chở những người vô tội .
Hứa đại nhân không bao giờ dùng cực hình. Các thuộc hạ theo gương ông, không hề đánh đập tội nhân .
Người ta thuờng nói :
- Gặp Hứa , Đổ là sống , gặp Lại , Sở là chết .
Có lần mẹ vợ Đán bị đem ra xử . Hứa đại nhân không chịu kết tội bà vì không đủ bằng cớ.
Nội vụ được đưa đến Võ Hậu, ông vẫn một mực bênh vực bị can , vì bà chỉ cầu nguyện cho linh hồn người con gái đã chết một cách bí mật trong cung .
Cầu nguyện không phải là một tội , và với tư cách quan toà ông phải duy trì luật pháp.
Võ Hậu hỏi ông :
- Nghe nói khanh tha nhiều người lắm phải không ?
Hứa đại nhân ngang nhiên trả lời :
- Tâu Lệnh Bà, có thể thần tha lầm vài người nhưng đó chỉ là lỗi nhỏ. Bảo vệ những người vô tội mới là việc lớn.
Võ Hậu đày ông đi xa , nhưng vẫn phục ông . Mấy năm sau bà vời ông về và cho làm Đại thần.
Một lần nữa Võ Hậu tỏ ra luôn luôn nắm vững được hành động của mình . Bà
cách chức họ Hứa vì tình hình bắt buộc cho phù hợp với chính sách khủng
bố do chính bà tạm thời áp dụng . Khi bà đã ngồi vững trên ngai và không cần khủng bố nữa. Bà cho g