
ọi những người có khả năng về làm quan .
Tháng ba năm 686, thi sĩ Trần Tử Ngang đã viết cho Võ Hậu một bức thư nhắc
nhở bà về những vụ bắt bớ giam cầm trái pháp. Ông chỉ giữ một chức nhỏ
trong nội các chuyên lo về duyệt tự các văn kiện trong triều.
Bức thư của ông cho ta thấy thực trạng xã hội thời bấy giờ :
Từ ngày Kỉnh Nghiệp dấy loạn, triều đình luôn luôn cố gắng truy lùng các
dấu hiệu phản loạn . Lệnh bà đã buộc lòng phải áp dụng biện pháp thanh
trừng bằng cách khủng bố và tra tấn , một sự nghi kỵ nhỏ cũng đưa đến tố cáo nhau và vô số người bị bắt . Nhiều kẻ bất tài đã lợi dụng thời cơ
buộc tội người khác để được vinh thân phì gia . Hạ thần dám chắc rằng
đây không phải là chủ ý của lệnh bà .
Thần trộm nghĩ người dân
lành lúc nào cũng muốn được sống bình dị yên ổn . Điều mà thần hằng thắc mắc là Lệnh bà không để cho dư âm cuộc dấy loạn tự nó tiêu tan , mà
Lệnh bà chủ trương làm khủng hoảng và mất lòng dân .
Thần đã được chứng kiến hàng trăm hàng ngàn vụ xét xử , mà chẳng thấy có ai được coi là vô tội . Lệnh bà đã vô tình khuyến khích bọn Pháp quan lập bè lập
đảng hại người vô tội với những mục đích riêng tư . Chúng thường dựa vào các chứng cớ mong manh thiếu thực tế nhất , để ghép người khác vào
những tội tầy đình như phản nghịch hay chống báng triều đình . Một người bị bắt thường lôi kéo theo hàng trăm người vào tù . Ngoài đường phố rất hay xảy ra cảnh các nho sĩ bị bắt và giải đi . Càng ngày số người bị tử hình càng nhiều . Dân chúng thường bảo nhau một người được Lệnh bà ưa
thì một trăm người bị giết . Lòng dân hoang mang không biết họ đi về
đâu....
Lá thư của ông chẳng có kết quả gì và Võ Hậu cũng không
trừng phạt ông . Tại cuối lá thư ông đua ra một ví dụ trong lịch sử và
thẳng thắn kết luận rằng chính sách khủng bố sẽ đưa tới các cuộc nỗi dậy lớn lao hơn nữa , khi toàn thể dân chúng phẫn nộ .
Thực ra lý
luận của họ Trần chỉ đúng có một phần . Nếu hệ thống mật báo được tổ
chức hoàn bị trên toàn quốc và chính sách khủng bố được đẩy mạnh tới mức độ thích nghi , chắc chắn mọi sự chống đối sẽ trở nên vô ích .
Võ Hậu biết rõ điều này và tự tin bà đã đi đúng đường .
Trần Tử Ngang tiếp tục tranh đấu .
Tháng ba và tháng mười năm 689 , ông viết thêm hai lá thư cho Võ Hậu nhấn
mạnh thêm về ý kiến của ông . Tuy không thành công , việc làm của ông
cũng đáng ca ngợi vì ông là người đầu tiên dám tranh đấu cho nhân vị con người . Ông đã tỏ được dũng khí của một thi sĩ chân chính không bị lôi
cuốn vào đám văn nô như bọn Diệu Thiệu Chi, Tống Chi Tổn, chuyên bợ Lệnh Bà, mua văn bán chữ để cầu vinh không khác gì bọn mãi dâm bán trôn nuôi miệng.
Hồi 14 Đại Vân Kinh
Để ganh tài với bọn khủng bố , sư Hoài Nghĩa
cũng có những hành động rất ngoạn mục và giật gân . Gã điên, điều đó
không thể chối cãi. Với bộ áo sư trưởng bằng lụa đỏ chói, gã có vẻ tự
hào đã đạt được tột đỉnh danh vọng trên trái đất. Gã được phong tước
Công và các đại thần còn phải ngồi dưới gã xa. Gã được phát ngân phiếu
trắng (muốn tiêu bao nhiêu tiền cứ việc điền vào rồi đi lãnh !)
Vào những ngày lễ lớn như ngày hội rước đèn rằm tháng giêng . Gã thường chở hàng chục xe đầy tiền đúc ra cổng Hoàng cung và liệng cho dân chúng
cướp. Gã tổ chức những ngày hội chúng sinh cho tất cả mọi người tham dự, không phân biệt nam nữ, giàu nghèo, sang hèn.
Ngoài máu điên, gã sư hổ mang còn có một chút máu ngông . Gã khoái biểu diển trò Phật ở
dưới đất chui lên . Trò này rất ngoạn mục. Gã cho đào một hầm lớn sâu
hai chục thước trong điện Thiên Đường. Trong hầm gã đặt những tượng Phật ăn mặc rất đẹp , xung quanh có cắm hàng ngàn cây nến sáng rực. Khi gã
ra hiệu, bọn thuộc hạ phía dưới đẩy những tượng phật từ từ nhô lên khỏi
mặt đất. Các người đứng xem đều há hốc miệng.
Tưởng cũng nên nhắc lại, Võ Hậu rất say mê các lầu đài, cung điện. Nói rộng hơn nữa, bà
thích mọi thứ phải khác thường : kiến trúc nguy nga, chính trị phô
trương và giai thoại thần kỳ.
Hoài Nghĩa hiện đã là sư trưởng đền Bạch Mã ở ngoại thành. Tại đây gã qui tụ một bọn đầu trâu mặt ngựa xuất thân từ đám giang hồ mãi võ. Gã đã trở nên đệ nhất kiến trúc sư trong
nước, lo việc xây cất hai toà điện mới : Minh Đường -- về sau đổi là Đền Thờ Muôn Vật và được Võ Hậu dùng làm nơi tiếp kiến các quan vào chầu và Thiên Đường.
Việc xây hai tòa điện này nằm trong một kế hoạch
chính trị ám muội của gã sư điên. Riêng toà điện Minh Đường sẽ đưa tới
một cuộc khủng hoảng chính trị sau này.
Mọi hoạt động đều mang
tính chất tôn giáo . Kinh đô được đổi thành Thánh Đô. Một chương trình
vĩ đại được thực hiện để mọi người tin tưởng rằng Võ Hậu chính là hiện
thân của một vị phật.
Tổn phí xây cất Minh Đường và Thiên Đường
không thể kể xiết. Hàng mấy chục ngàn nhân công được đặt dưới quyền vị
sư trưởng. Những cây gỗ khổng lồ được chuyển từ núi về. Mỗi cây hàng
ngàn người khiêng đi một cách chậm chạp.
Toà Minh Đường rộng và cao một trăm thước gồm ba tầng.
Tầng dưới cũng hình vuông, bốn mặt tường sơn bốn màu trắng, đen, đỏ và xanh
lá cây, tượng trưng ch