
đó không phải anh.
Cô được đưa đến một nơi có ý nghĩa quan trọng với mình nhưng người đợi cô lại là Lục Giản Nhu.
Hạ Khải Thành muốn đưa cô đến gặp Lục Giản Nhu sao?
Trên đường tới đây, Quý Đồng đã cố gắng chống chọi với cơn sốt, vực dậy tinh thần, nhưng lúc này, cô thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô
nghĩ đến vô vàn khả năng, vậy mà cuối cùng đều không như ý nguyện. Tâm
tư rối bời, cô run rẩy bám vào thành ghế, gắng nói bằng giọng điệu bình
thường nhất: “Chị có chuyện gì?”.
Lục Giản Nhu đẩy ly trà về phía Quý Đồng. Vừa rồi, cô ta đã thay một bột trang phục thật đẹp trang điểm kì công, dường như tai họa trong nhà không hề ảnh hưởng đến mình. Cô ta lên giọng nữ chủ nhân: “Cứ ngồi đi đã!”.
“Tại sao cô biết nơi tôi đang sống?”.
Sống lưng Quý Đồng ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô vẫn gắng gượng tỏ ra bình tĩnh,
ngồi xuống ghế. Hôm nay đã đến đây, cô nhất định phải biết rõ được sự
tình.
Lục Giản Nhu không chút hoang mang, ngược lại, còn cảm thấy câu hỏi này của Quý Đồng rất thú vị: “Tôi không biết, chính anh trai cô cố ý để cô đến gặp tôi, cô không hiểu sao?”.
Cách xưng hô chẳng
hề sai lệch chút nào! Dường như mấy thắng vừa qua không hề xảy ra bất cứ chuyện gi, Lục Giản Nhu vẫn cứ là chị dâu tốt của cô.
Không đếm
xỉa đến nụ cười giả dối của đối phương, Quý Đồng quan sát xung quanh,
trái phải đều là rèm che dày, không nhìn rõ cửa. Hóa ra Lục Giản Nhu cố ý chọn nơi này.
“Lục Giản Nhu, đến nước này mà chị còn tưởng tôi sẽ tin chị sao?”.
Đối phương bưng ly trà lên, nhã nhặn uống một ngụm, sắc mặt thể hiện rõ sự
hài lòng: “Cô nghe những gì tôi nói đã, rồi xem có tin không”.
Không đợi Quý Đồng phản ứng, Lục Giản Nhu đã nói ngay: “Anh ấy rất lâu rồi
không đi tìm cô là vì không thể. Bố tôi xảy ra chuyện, kéo theo vô số
người dính dáng đến, anh ấy lại là con rể, càng không dễ dàng thoát
thân. Đạo lý này chắc cô cũng biết!”.
Nỗi lo lắng bấy lâu nay của Quý Đồng đã bị Lục Giản Nhu vạch trần. Cô chần chừ, nhưng không ngắt lời đối phương.
“Cô không hiểu rõ tình hình hiện nay, tôi nói cho cô biết.năm xưa, ông nội
từng hứa sẽ chăm sóc cô nên mới giữ cô ở lại nhà họ Hạ. Bây giờ ông đã
mất, nhà họ Hạ và cô chẳng còn chút quan hệ gì cả. Huống hồ, bố cô đã
mất, có lật lại vụ án trước đây cũng chẳng có nghĩa lý gì. Cô nghĩ xem,
bây giờ còn ai có thể vì cô mà đối đầu với nhà họ Lục chúng tôi?”, Lục
Giản Nhu ra vẻ đồng cảm, “Nói rõ hơn, Khải Thành mất nhiều thời gian để
giải quyết sự việc như thế là vì anh ấy và nhà họ Lục ngồi cùng một
thuyền, sau lưng anh ấy còn cả gia tộc. Nếu bây giờ thu tay lại thì cả
hai bên đều có lợi. Tôi và anh ấy đã nói chuyện rõ ràng, hôm nay tôi bảo anh ấy gọi cô đến là để nói cho cô hay, cô không cần chờ đợi gì nữa”,
Lục Giản Nhu nhẹ nhàng lau giọt nước đọng trên khóe môi, ý tứ sâu xa,
“Anh ấy quyết định vẫn sẽ ở bên cạnh tôi”.
Quý Đồng gần như chẳng còn chút sức lực nào để nói chuyện, cô ngẫm nghĩ về những gì Lục Giản
Nhu nói, rõ ràng rất nực cười nhưng không tìm ra chút sơ hở nào. Hạ Khải Thành bảo vệ vườn chè, nỗ lực điều tra vụ án của bố cô, nghĩ cách lật
đổ Bí thư Lục… tất cả những việc này chẳng liên quan gì đến anh, anh làm chỉ vì cô.
Quý Đồng hoàn toàn hiểu ý của Lục Giản Nhu. Thứ duy
nhất cô nắm trong tay chỉ là lời hứa suông của Hạ Khải Thành, nó cũng là điểm yếu của cô.
Chính vì thế ngay từ đầu, Quý Đồng đã không
ngừng lo lắng. Hễ có chút biến động, cô liền lùi lại tự vệ, để rồi giữa
anh và cô xuất hiện những hiểu lầm triền miên, kết cục, anh kết hôn với
Lục Giản Nhu.
Thật ra Hạ Khải Thành hoàn toàn có thể buông tha
nhà họ Lục, thậm chí bắt tay với họ, chỉ cần anh để mặc Quý Đồng sống
chết không quản.
Sắc mặt Quý Đồng tái mét, trán lấm tấm mồ hôi.
Từ khi bước chân vào đây, cô đã cảm thấy trong người khó chịu, tình
trạng mỗi lúc một tệ thêm.
Từng câu từng lời của Lục Giản Nhu hệt như mũi kim đâm vào trái tim Quý Đồng: “Cô tin tưởng nhầm người rồi.
Thương nhân luôn đặt lợi nhuận lên hàng đầu, cô thua là bởi cô hẹn hò
yêu đương với anh ấy, còn tôi ngay từ đầu đã sòng phẳng bàn đến lợi ích, vì thế tôi mới có thể ở bên cạnh anh ấy”.
Ánh đèn vàng u ám treo trên tường chỉ dùng để trang trí, vốn dĩ không đủ để chiếu sáng.
Hai mắt Quý Đồng bắt đầu mờ dần, không biết có phải do bệnh nặng hơn hay
không. Gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ ngồi đối diện chỉ khiến cô
thấy buồn nôn.
Cuộc đời này thật bất công, tình cảm mà bạn nguyện dùng cả đời để trân trọng, trong mắt kẻ khác lại không đáng một xu.
Quý Đồng không còn sức để tranh đấu tiếp nữa. Lục Giản Nhu ép cô phải khóc, nhưng cô không muốn làm loạn lên, chỉ yên lặng ngồi đó.
Lục Giản Nhu nhằm đúng lúc này đưa ra chiêu cuối cùng: “Hơn nữa, chúng tôi sắp
có con rồi. Vì đứa bé, chúng tôi nhất định phải cân nhắc mọi việc, cho
nó một gia đình hoàn chỉnh sau này”.
Quý Đồng rốt cuộc cũng có
phản ứng, ánh mắt lơ đễnh của cô bỗng phóng thẳng về phía Lục Giản Nhu.
Cô không chất vấn ngay mà quan sát đối phương giây lát, sau đó bình thản dựa lưng vào thành ghế, hỏi: “Chị nói thẳng ra đi, mục đích c