
chúng ta sẽ mãi bên nhau.
**
- Hôm nay sao lại gọi anh ra ngoài thế này? – Thiên vừa ngồi xuống vừa hỏi Nhi, rất ít khi cô chủ động hẹn anh như hôm nay
- Chẳng lẽ đứa em gái này không thể rủ anh ra ngoài sao? – Nhi bĩu môi, tuy vậy cũng không làm tan sự buồn bã trên gương mặt cô
- Sao vậy? Em có chuyện gì sao? – Anh nhìn thấy cô như vậy biết chắc cô có chuyện gì buồn
- Thiên, anh thấy em có phải là không hợp với Phong không?
Thiên nghe thấy câu hỏi của cô thì sững sờ rồi sau đó lại như hiểu được
chuyện khiến cô buồn. Tất cả những chuyện khiến cô buồn, vui đều liên
quan đến một người mà người đó chưa bao giờ là anh
- Nói thật, lúc đầu anh thấy hai đứa không hợp nhau chút nào. Em thì hồn nhiên còn Phong, nó là một đứa quyết đoán, lạnh lùng. Anh đã từng nghĩ
em sẽ bị tổn thương vì nó. Nhưng sau này, khi hai đứa yêu nhau anh lại
nghĩ có lẽ chính sự đối lập giữa em và Phong khiến hai người đến với
nhau. Nó thực sự rất yêu em nên chưa từng nghĩ đến chuyện em với hợp hay thậm chí xứng với nó hay không mà nó chỉ nghĩ liệu nó có “xứng” với một cô gái như em hay không mà thôi. Em phải biết từ bé Phong không có được một gia đình trọn vẹn đủ yêu thương nên trong lòng nó, tình yêu của em
là điều lấp đầy chỗ trống đó. Em có hợp với nó hay không chỉ có chính em biết nhưng trong lòng nó em là người con gái tuyệt vời nhất, là người
hợp với nó hơn tất cả ai khác.
- Anh có biết hôm qua em gặp ai không? – Nhi nghe Thiên nói cũng cảm thấy kinh ngạc
- Có phải mẹ của Phong không? – Anh không ngạc nhiên về điều này, anh
biết nếu để bà Mai biết chuyện của hai người thì kiểu gì bà ta cũng sẽ
đến tìm Nhi
- Sao anh biết?
- Đừng quên anh với Phong chơi với nhau từ bé. Anh biết mẹ nó là người
như thế nào. Anh cũng nghe nói bà ấy từng tới công ty nhìn thấy em. Nên
anh có thể đoán bà ấy sẽ tìm em. Sao vậy? Mẹ Phong nói gì với em sao?
- Bác ấy nói em là vật cản đường của Phong, em không thể giúp anh ấy
việc gì cả, ngay đến cả chính bản thân mình còn không chăm sóc nổi thì
sao có thể làm gì cho Phong. Em cũng đâu muốn mình vô dụng như vậy, em
cũng muốn mắt mình hồi phục nhanh chóng lắm chứ, anh bảo em phải như thế nào bây giờ? – Nhi vừa nói vừa khóc. Cô không dám khóc trước mặt Phong
vì không muốn khiến anh buồn, lo nghĩ.
- Em ngốc hay sao vậy? Có phải vật cản đường hay không em làm sao có thể biết. Chỉ có Phong mới biết rõ nó cần gì trên con đường của nó. Điều nó cần là em vui vẻ, điều nó muốn là có em ở bên cạnh nó. Nếu để Phong
biết em suy nghĩ lung tung như vậy, cẩn thận nó sẽ đánh đòn em đấy –
Thiên nói đùa, hơn ai hết, anh cũng chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của Nhi
mà thôi. Nhưng anh thà rằng là một người yêu thầm lặng, là một người
lắng nghe tâm sự của cô, còn hơn là người phá vỡ hạnh phúc nhỏ bé này
của cô, của bạn thân mình.
- Ha ha, em hôm qua hỏi anh ấy như vậy, anh ấy bảo em suy nghĩ lung
tung. Hai người đúng là bạn thân, đến nói chuyện cũng giống nhau như vậy
- Em còn dám nói sao? Thế nào? Đã nghĩ thông chưa? – Anh vuốt vuốt tóc cô
- Thiên, anh thực sự là một người anh trai tốt. Em cảm thấy thật ghen tị với Nhã Linh. Ở nhà em là con một, không có anh chị em gì hết nên chưa
từng biết có một người anh trai lại tuyệt vời đến vậy.
- Vậy em đến đổi chỗ cho Nhã Linh đi. Cái con bé nghịch ngợm đó, anh chỉ muốn sớm tống nó ra khỏi nhà thôi – Anh nhìn cô, giọng nói nửa thật nửa đùa
- Anh đùa em sao? – Cô cười nói – Thiên, cảm ơn anh
- Sao lại nói cảm ơn anh?
- Cảm ơn anh đã lắng nghe tâm sự của em
- Không phải anh đã nói nếu có chuyện buồn thì cứ đến nói với anh sao?
Đây là điều một người anh trai như anh nên làm – Anh nở một nụ cười đầy
chua xót. Có lẽ cô sẽ mãi mãi không biết còn có một người yêu cô rất
nhiều như anh đâu.
- Anh là một người anh trai tốt.
Anh trai tốt thì có làm được gì ? Anh trai tốt nhưng cũng đâu chiếm được trái tim người con gái mình yêu ? Anh chỉ có thể đứng bên cạnh cô với
tư cách một người anh trai mà thôi. Có lẽ nêu anh vượt quá ranh giới đó, mối dây liên hệ giữa họ cũng sẽ đứt. Chính thế nên anh không dám thổ lộ với cô, chỉ có thể dùng hành động để quan tâm cô mà thôi.
Em gái, anh thực sự rất mong em được hạnh phúc, có như vậy, tình yêu thầm lặng này của anh mới có ý nghĩa. - Phong, mẹ cậu đến tìm Nhi – Trong phòng làm việc, Thiên nói với Phong
- Mình biết, mình chỉ không biết mẹ mình đã nói những gì – Phong cũng
không ngạc nhiên với điều này, anh biết mẹ mình sẽ dùng mọi cách để đối
phó với Nhi
- Bác gái nói Nhi là vật cản trên con đường thành danh của cậu, và
khuyên cô ấy nên rời xa cậu – Thiên nói tóm gọn nhưng bao hàm hết chủ đề chính của cuộc nói chuyện giữa Nhi và bà Mai.
- Sao cậu lại biết ? – Phong nghĩ, chả trách nào hôm trước cô tự dưng
hỏi anh vấn đề như vậy, cái gì mà vật cản chứ, hóa ra đều là từ mẹ anh
mà ra
- Cô ấy có nói với mình – Nhìn ra bạn mình không vui, Thiên nói – Yên
tâm, với tư cách anh trai, mình chỉ đưa ra lời khuyên cho em gái mà
thôi. Cậu biết Nhi yêu cậu, nên cô ấy sẽ không nói với cậu vì không muốn cậu phiền lòng hay s