80s toys - Atari. I still have
Tình Yêu Của Chúng Ta

Tình Yêu Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323334

Bình chọn: 7.00/10/333 lượt.

thể giúp đỡ cho Phong trên nhiều mặt. Nhã Linh nó có đủ tất cả

nhưng thằng Phong lại chỉ xem như đứa em gái. Tuy Bảo Châu không có gia

thế như Nhã Linh nhưng ít nhất nó làm việc bên người thằng Phong, có thể giúp sức cho nó trong công việc. Còn cô thì sao ? Cô làm gì được cho nó ? – Rồi bà như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp – Tôi quên mất, cô không

nhìn thấy gì, thì làm sao mà biết được.

Những lời này như dao cứa vào tim cô. Cô biết bản thân mình không thể

làm gì giúp được cho anh, nhưng cô luôn nghĩ rằng chỉ cần họ bên nhau là đủ rồi, không ngờ mong muốn của cô lại gặp nhiều trở ngại như vậy. Cô

cũng biết Phong chỉ cần cô ở bên cạnh nhưng những lời bà Mai nói hôm nay làm cô lại lần nữa nghĩ lại. Có lẽ cô thực sự không xứng với anh.

- Tôi biết cô yêu con trai tôi nhưng tình yêu của cô làm được cái gì ?

Có thể giúp nó trong lúc công ty gặp khó khăn hay lúc nó cảm thấy vướng

mắc trong công việc ? Nếu như yêu Phong, cô nên rời xa nó, nên để nó đến với người xứng đáng với nó, giúp nó tiến tới thành công mà không phải

là trở ngại trên con đường nó đi. Cô hiểu ý tôi không ?

Nhi không biết nói gì, cô vẫn đang chìm đắm trong sự suy nghĩ đau đớn này, mãi một lúc sau cô mới tìm được giọng nói

- Bác nói đúng, cháu không làm gì được cho anh ấy, anh ấy xứng đáng có

được người như Nhã Linh hay Bảo Châu bên cạnh. Cháu cũng biết gia cảnh

của cháu là điều khiến bác không thích và chuyện của mẹ cháu cũng là một nguyên nhân. Bác nói đúng, cháu nên rời xa khỏi anh ấy, không thành trở ngại của anh ấy bởi vì cháu yêu anh ấy – Trong lúc bà Mai đang vui mừng vì nghĩ cô đã hiểu ra mọi chuyện thì nghe thấy cô nói tiếp – Nhưng anh

ấy yêu cháu, anh ấy chỉ cần cháu ở bên cạnh mà không giúp gì cả. Cháu có lẽ chỉ có thể giúp anh ấy khi anh ấy mệt mỏi sau công việc nhưng trừ

phi chính miệng Phong nói cháu là trở ngại ngáng đường thành công của

anh ấy, cháu sẽ không rời xa. Cháu và Phong đã bỏ lỡ nhau 4 năm rồi,

cháu không muốn lại bỏ lỡ lần nữa, đó sẽ là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời

cháu.

- Cô… cô… tôi không ngờ cô lại giống mẹ cô đến vậy. Cả hai người đều là

người vô liêm sỉ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không suy nghĩ cho người khác. Tôi đã từng để mất chồng một lần nhưng sẽ không để mất con lần

này đâu. – Bà Mai cố gắng đè nén giọng nói giận dữ của mình, đôi mắt tức giận nhìn Nhi

- Bác có thể mắng cháu như thế nào cũng được, chỉ xin bác đừng mắng **** mẹ cháu. Người đã mất, bác không thấy nói như vậy là quá đáng sao ? –

Nhi xúc động nói.

Cô có thể là một người yếu đuối trong cái xã hội bất công này, nhưng cô

không cho phép người khác nói xấu hay mắng **** người thân của mình, đặc biệt là bố mẹ cô.

- Cô có tư cách gì nói câu đó với tôi ? Cô nghĩ mình là ai cơ chứ ? Tôi nói lại lần nữa, cô có rời xa Phong không ?

- Trừ phi chính miệng anh ấy nói ra không cần cháu nữa

- Được lắm, tôi sẽ xem cô còn nói được như vậy đến bao giờ nữa – Bà Mai tức giận đứng dậy rồi bỏ đi, để

mặc Nhi ngồi im lặng ở đó

Cô cũng không biết mình làm sao về được nhà, trong đầu cô chỉ còn lại

những câu nói của bà Mai. Cô thực sự không xứng với anh sao ? Có thực

như vậy không ?

Nhi vào nhà, đón chào cô là một chuỗi câu hỏi lo lắng

- Em về rồi sao ? Em vừa đi đâu vậy ? Có biết là anh lo lắm không ? –

Phong nhìn thấy cô thì lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi ôm lấy cô

- Phong ? Sao anh lại ở nhà lúc này ? Bây giờ vẫn còn là buổi sáng mà

- Anh ở công ty gọi điện về nhà cho em thì lại không ai nghe máy, gọi

vào di động cho em cũng vậy, rốt cuộc là em vừa đi đâu về ?

- Em xin lỗi, chắc là do em không để ý điện thoại kêu – Nhi khàn khàn nói

Nghe thấy giọng cô khàn khàn, anh ôm lấy mặt cô, để cô ngẩng mặt lên đối diện với anh

- Sao vậy ? Sao lại khóc ? – Nhìn thấy ở khóe mắt cô còn ươn ướt, anh nhẹ nhàng hỏi

- Không có việc gì, em không sao – Nhi cố gắng dấu diếm

- Đừng nói dối anh, không thể nào em tự dưng lại khóc như vậy cả

- Có lẽ do em suy nghĩ vớ vẩn thôi, em không sao

- Suy nghĩ chuyện gì vậy ? Chuyện gì mà lại khiến em khóc đến như vậy ? – Phong vẫn rất nhẹ nhàng hỏi cô

- Phong, tại sao lại yêu em ? – Nhi đột ngột hỏi

- Em nói cái gì thế ? – Phong lúc đầu ngạc nhiên, sau đó nhìn cô đầy yêu thương – Chỉ vì em là em, không có lý do gì hết

- Nếu như có một ngày anh cảm thấy em là một vật cản trên con đường thành công của anh, anh có hối hận không ? – Cô lo lắng hỏi

- Em nói lung tung cái gì thế ? Vật cản nào? Có em bên cạnh anh mới thấy con đường thành công của mình bằng phẳng – Anh nhíu mày, nhìn cô. Anh

không biết cô hôm nay đi gặp ai nhưng anh dám khẳng định đã có người nói gì đó với cô – Tại sao lại hỏi anh như vậy? Hôm nay em gặp ai?

- Không. Em chỉ hỏi thôi. – Cô cười cười cho qua

Nhìn khuôn mặt cô, nhìn sự trốn tránh của cô rồi lại nghĩ đến những lời cô vừa nói anh đoán chắc chắn mẹ anh đã nói gì với cô.

- Em đừng suy nghĩ nhiều, anh cam đoan chúng ta sẽ không rời xa nhau một lần nào nữa, yên tâm đi. Có anh ở đây, mọi chuyện sẽ ổn – Anh ôm cô vào lòng, để cho những giọt nước mắt của cô thấm ướt vạt áo

- Em biết,