
ta càng lực lưỡng, thớ thịt nổi cuồn cuộn dưới da. Khương Thượng Nghiêu không vì
thế mà sợ hãi, nắm chặt tay đùa nghịch với Hắc Tử một lúc, rồi nhìn nhau cùng
cười.
"Thạch Đầu giờ nếu không phải là ngày Tết thì cũng không đến thăm chú anh.
Nói thẳng ra thì, nếu không phải do anh về thăm nhà, năm nay không biết liệu cậu
ta có đến nữa hay không?" Những lời này là chú Đức muốn nói với Hắc Tử, nhưng
ánh mắt lại hướng về phía Khương Thượng Nghiêu. Giọng nói như có ý đùa, có điều
ánh mắt lại không mang ý cười, đôi mắt tinh anh dính chặt trên người Khương
Thượng Nghiêu, dường như có sức mạnh nhìn xuyên thấu tâm can anh.
Khương Thượng Nghiêu khẽ chột dạ, biết rằng chú Đức có ý giận vì mấy lần cho
gọi mà anh không đến. Anh thu lại nụ cười trên môi, ngồi xuống bên cạnh chú Đức,
cung kính nói: "Chú Đức, công việc của cháu phải đảo giờ liên tục chú cũng biết
đấy. Trong nhà lại toàn đàn bà con gái không có trụ cột. Nếu cháu thất lễ điều
gì, mong chú lượng thứ".
Ngón tay cái của chú Đức chầm chậm vuốt ve nắp bình trà trong tay, trên khuôn
mặt được chăm sóc kỹ lưõng nở một nụ cười nho nhã, vừa gật đầu vừa nói: "Tên
nhóc này, cậu có chí hướng của riêng cậu, xem cách cậu tính toán là ta biết
ngay".
Khương Thượng Nghiêu tỏ vẻ bất lực, nói: "Cháu thì có chí hướng gì chứ? Không
giấu gì chú Đức, cháu cả đời này cũng chỉ mong có một cuộc sống ổn định, an nhàn
thôi", nói rồi quay sang nhìn Hắc Tử cười cười: "Tiểu tử này còn khá hơn cháu, ở
quân đội thêm vài năm nữa là có tiền đồ hơn cháu rồi".
"Hắc Tử?" Chú Đức nhướng mày hỏi giọng nghi ngờ.
Hắc Tử sớm cũng đã quen với sự coi thường của chú dành cho mình, dùng khuỷu
tay nện lên lưng của Khương Thượng Nghiêu, nói: "Lấy vợ sinh con vui điền viên?
Tối qua đến nhà tìm cậu nhưng không gặp, Nhạn Lam tiếp mình. Hình như cô bé đi
từ phòng cậu ra, sao, đã... rồi à?".
Dù Khương Thượng Nghiêu tự nhận mình đã trưởng thành, nhưng bắt gặp ánh mắt
ranh mãnh của Hắc Tử bất giác tai vẫn nóng bừng: 'Tiểu tử cậu... nghĩ đi đâu thế
hả?".
"Hai năm không gặp, Nhạn Lam thay đổi nhiều quá, lớn rồi. Phải nhanh nhanh
lên." Hắc Tử cười hì hì, rồi lại nói: "Chỉ sợ mình kéo cậu ra ngoài chơi một
ngày, cô bé không đợi được lại chạy theo khóc lóc tìm mình đòi người thôi".
Trong lúc cả hai nói cười, thì có người đứng ở cửa khẽ ho một tiếng, đại đồ
đệ lâu năm của chú Đức - Quang Diệu đi vào nói: “Chú Đức, sắp xếp xong rồi. Gặp
nhau ở lưng đèo, đối phương nói lập tức xuất phát".
Khương Thượng Nghiêu trong lòng khẽ giật thót qua, sau mấy ngày liền tăng ca
về nhà, anh mới biết Hắc Tử đã về từ ba hôm trước, gọi điện hẹn hôm nay đi săn ở
núi Vấn. Giờ nghe nói vậy, anh mới biết không chỉ là cuộc hội ngộ của anh và Hắc
Tử, thì ra chú Đức cũng muốn đi, thậm chí, hình như chú Đức còn có "công vụ" ở
đó nữa.
"Chú Đức, vậy cháu không làm phiền nữa, cháu…"
Còn chưa nói hết đã bị Hắc Tử chen vào: "Sao giờ cậu lại xa cách thế nhỉ, chú
mình bận việc của chú, chúng ta đi chơi là việc của chúng ta".
Chú Đức vừa mặc áo khoác vừa quay lại nhìn hai người cười.
"Trước đây chẳng phải vẫn thế sao." Hắc Tử không cho anh giải thích, cầm
chiếc áo khoác lông vũ vắt trên thành ghế sô pha đưa cho Khương Thượng Nghiêu:
"Mình đã nói với Nhạn Lam rồi, mình mượn bạn trai của cô ấy một ngày không được
sao?".
Thành phố Vấn Sơn nổi tiếng nhờ núi Vấn. Núi không cao nhưng có nước sông
Hoàng Hà nuôi dưỡng hàng ngàn năm nay, sản vật trong núi rất phong phú. Xuân hạ
thì săn chim muông, thu đông bẫy thú, là cách mà người Vấn Sơn dũng mãnh thời
xưa làm lúc nhàn rỗi hoặc để bổ sung thực phẩm cho cuộc sống của mình thêm phong
phú.
Có điều vài năm gần đây do súng đạn bị quản chế chặt chẽ, những người được
phép cầm súng săn đi vào núi không nhiều.
Chưa đến đường lên núi Khương Thượng Nghiêu đã nhìn thấy mấy vết lún của bánh
xe trên con đường được phủ một lớp tuyết mỏng, đến gần hơn chút nữa quả nhiên có
hai chiếc xe việt dã tắt máy dừng bên vệ đường.
Thấy hai chiếc xe của họ dừng lại ngay trước mặt, đối phương chưa thấy có
người xuống xe, Hắc Tử suốt chặng đường đi vẫn tán gẫu với Khương Thượng Nghiêu
về cuộc sống trong doanh trại bộ đội tỏ vẻ khó chịu, dài giọng gọi: "Chú…"
Trên mặt chú Đức thoáng hiện vẻ không vui, khẽ nhướng cổ lên nói một câu:
"Tên Vu béo mấy năm gần đây khai thác khoáng sản, làm ăn rất phất, bắt đầu học
được cách làm giá rồi đấy".
Những người khác nghe thấy sự bất mãn ẩn hiện trong câu nói của chú Đức, nhất
thời không ai dám tiếp lời, chỉ có Hắc Tử phá vỡ bầu không khí im lặng, tức tối
nói: "Cho dù hắn có đào hết khoáng sản ở Tế Tây đem về Mỹ, cũng phải xem xem
chúng ta có cho hắn mang đi hay không chứ?". Lời vừa dứt, hai người anh em ngồi
ở ghế trước đột nhiên phì cười, đến Khương Thượng Nghiêu cũng cười phụ họa
theo.
Mấy năm gần đây chú Đức không còn tham gia những phi vụ làm ăn nhỏ lẻ nữa,
chỉ chuyên làm về vận chuyển, có vẻ kiếm được rất khá. Ngành vận tải ở Vấn Sơn
mấy năm trước đã là ngành mũi nhọn, phát triển rất hưng thịnh, sau đó bị chú Đức
ngấm ngầm dùng