
thủ đoạn để dọn dẹp lại chỉ còn có bốn, năm nhà. Nhưng hai năm
nay chú Đức đột nhiên dừng tay, có vẻ như muốn bỏ mặc cho nó được tự do phát
triển. Hắc Tử và nhóm tay chân thân cận của chú Đức vốn đang kỳ vọng về một
doanh nghiệp lớn khuếch trương khắp bốn phương nay đột nhiên bị hụt hẫng, hoặc
bí mật chuẩn bị cho đà phát triển tiếp theo, hoặc nghĩ thầm trong bụng có lẽ chú
Đức tuổi đã cao, không khao khát chiến thắng như thời còn trẻ nữa, nhưng với cái
uy của chú Đức bao nhiêu năm qua, không ai dám nhắc tới vấn đề này. Ngay cả Hắc
Tử thỉnh thoảng có đề cập đến, liền bị ánh mắt sắc lẹm của chú Đức liếc nhìn,
nhẹ nhàng buông một câu: "Trẻ con miệng còn hôi mùi sữa, biết gì đại cục."
Lần này cũng thế.
Chú Đức vừa liếc mắt nhìn, Hắc Tử lập lức im bặt.
Cả hai bên giằng co chưa tới một phút, cửa xe bên đối phương bật mở, đầu tiên
là một tên béo nhảy ra.
Bên này Hắc Tử và Khương Thượng Nghiêu cũng lần lượt xuống xe, rồi nhường chỗ
cho chú Đức xuống.
Tên béo đó vào hôm trời lạnh thế này cũng không thèm mặc áo khoác, trán bóng
loáng, đầu tròn bụng to rất giống với Bồ tát trong miếu, khi cười ngũ quan chụm
lại thành một đống.
Chú Đức và hắn ta bắt tay nhau chào hỏi, rồi chỉ vào đám Hắc Tử giới thiệu
một lượt, lúc này đội ngũ của cả hai bên mới cầm theo đồ từ đằng sau xe đi về
hướng núi.
Địa thế của núi Vấn không cao, chỉ rộng, cả hàng chục dặm đều là lâm trường
quốc gia, sản vật trong rừng phong phú. Báo tuyết sớm đã tuyệt chủng ở núi Vấn,
nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy con hoẵng trắng, còn về những loại khác như bào tử
(1), con cheo (2), thỏ hoang, đại bàng già, thì đếm trên đầu ngón tay.
(1) Bào tử: Tế bào động thực vật cấp thấp sản sinh ra, có tác dụng sinh
trưởng hoặc ngủ nghỉ, hễ tách khỏi cơ thể mẹ là hình thành một cá thể
mới.
(2) Con cheo: Loài thú giống hươu, nhưng nhỏ hơn, con đực có răng dài,
sừng ngắn, chân nhỏ, nhảy nhanh, lông mềm, da để đóng giày.
Một đoàn hơn mười người tay cầm theo súng săn hai nòng và súng hơi, giẫm lên
con đường tuyết phủ tới mắt cá chân đi sâu vào trong rừng. Khương Thượng Nghiêu
nhìn chú Đức và tên béo phật gia kia chầm chậm đi giữa hàng người, thỉnh thoảng
lại chụm đầu vào nhau nói nhỏ điều gì đó, trong lòng cũng hiểu chắc chắn việc đi
săn ngày hôm nay chỉ là cái cớ, hẳn là có việc quan trọng gì đây cần tránh sự
nhòm ngó của những người xung quanh, vì vậy mới lựa chọn đi lên núi vào thời
gian này trong năm. Anh vốn là người ngoài, thêm một việc không bằng bớt một
việc, chuyến đi này đối với anh mà nói chẳng qua cũng chỉ là đi chơi mà thôi. Vì
vậy Khương Thượng Nghiêu cố ý đi tụt lại cuối hàng, cùng Hắc Tử bàn tán những
chuyện thú vị mà anh ta được chứng kiến trong hai năm tại ngũ.
Trong núi hoang vắng, thỉnh thoảng lại có tiếng chim đại bàng núi kêu lên một
tràng dài nơi chân trời rộng lớn.
Những bông tuyết vương trên cành cây rào rào rơi xuống vai khi họ đi qua, chú
Đức và tên béo kia nói chuyện rất hào hứng, giữa đường cũng bắn mấy phát, đợi
bọn đồ đệ đi nhặt thú săn được quay về xong hai người lại thu súng tiếp tục chủ
đề đang nói dó.
Đến chiều, chú Đức thấy thú săn được cũng kha khá, tươi cười nói: "Xuống núi,
vào lâm trường ăn cơm", sau đó vỗ vào lưng của tên béo, hai người thân thiết như
huynh đệ nhiều năm: "Họ hàng của đồ đệ tôi làm việc trong lâm trường, bảo bọn họ
dọn dẹp qua, làm một nồi hương (3), anh em chúng ta uống với nhau vài chén".
(3) Nồi hương: các loại rau rừng hầm với thịt chim
Hắc Từ đi tụt lại tít đằng sau cười hì hì: "Chuyện thành rồi".
Khương Thượng Nghiêu bình tĩnh và im lặng. Chỉ nghe thấy Hắc Tử vừa đi vừa
nghiến răng bên cạnh: "Cậu nói xem năm đó tại sao ông chú mình lại đá mình vào
bộ đội? Mình đi theo ông ấy đâu phải không có đường sống".
Khương Thượng Nghiêu suy nghĩ, rồi trả lời: "Chẳng phải chú Đức vẫn luôn nói
cậu thô quá hay sao? Muốn rèn luyện, mài giũa cho cậu tinh tế hơn".
Hắc Tử sớm đã biết trước câu trả lời, chẳng qua anh ta muốn lên tiếng than
phiền mà thôi. Đi được mấy bước lại tự nói với mình: "Cậu nói xem tương lai hai
năm nữa Vấn Sơn sẽ mưa máu gió tanh, mình bỏ lỡ chẳng phải quá thiệt thòi hay
sao?".
Khương Thượng Nghiêu khựng lại, trêu anh ta: "Cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết
võ hiệp rồi đấy. Cậu vẫn nghĩ rằng mình sẽ sống cả đời như chú Đức? Cầm con dao
ba cạnh khua khua vài cái là có thể ghi danh sử sách?".
Hắc Tử bất mãn nói: "Đừng cho rằng chỉ có cậu và chú mình mới dùng đầu óc để
kiếm cơm. Sao mình lại không hiểu chứ? Giờ đâu phải là thời dùng nắm đấm để xem
ai mạnh hơn? Đây mới chính là lũ ngốc! Phải dựa vào cái gì cậu còn không biết?
Tiền! Hôm kia hai huynh đệ đánh nhau, tốn biết bao nhiêu tiền mới có thể bảo
lãnh cho ra đấy, tính ra thì mỗi đứa hết năm nghìn!". Anh ta dùng tay ra hiệu,
nói xong nhổ một bãi nước bọt vào bụi cây gai phủ đầy tuyết ven đường, chửi: "Mẹ
kiếp, đánh nhau cũng không nên hồn!".
Khương Thượng Nghiêu khẽ khựng lại, năm nghìn là tiền lương một năm rưỡi của
anh! Nghe đến câu cuối cùng anh không kìm được cười lên tiếng: "Biết thì tốt,
c