
iữa họ. Ngay cả những khi
trả lời câu hỏi của luật sư Nghiêm, anh cũng hơi nghiêng mặt, ánh mắt rơi trên
đôi má gầy gò của Nhạn Lam.
Lúc rời đi, Khương Thượng Nghiêu nhìn Diêu Nhạn Lam bằng ánh mắt sâu hun hút,
cứ như lần nhìn này sẽ là âm dương cách biệt, anh nhìn bao lâu cũng chưa thấy
đủ. "Luật sư Nghiêm, giúp tôi chuyển lời hỏi thăm tới gia đinh mình, còn nữa, tự
mình phải bảo trọng, nếu bị ức hiếp... nếu bị ức hiếp có thể tìm chú Đức."
Diêu Nhạn Lam mấy lần nước mắt muốn vỡ ra, nghẹn ngào gật đầu: ''Anh cũng bảo
trọng".
Đi ra khỏi cửa lớn, Diêu Nhạn Lam cứ mỗi bước lại quay đầu nhìn. Khánh Đệ
đang đứng chờ bên cạnh chiếc xe Jetta vội đi tới đón, hỏi: "Thế nào? Có gặp được
không?".
Không cần trả lời, chỉ nhìn những giọt nước mắt trong vui mừng của Nhạn Lam
cô cũng hiểu, Khánh Đệ cười thoải mái: "Thế là tốt rồi, yên tâm rồi chứ, lát nữa
về nói với cô Khương và cả bà để họ yên tâm".
"Khánh Đệ, cảm ơn em." Diêu Nhạn Lam cảm động.
"Cảm ơn em làm gì, nên cảm ơn luật sư Nghiêm đây, là anh ấy đã mạo hiểm để
chị đóng giả làm trợ lý."
Luật sư Nghiêm ngại ngùng đẩy gọng kính nơi sống mũi: "Lên xe đi".
Khánh Đệ thắt dây an toàn: "Luật sư Nghiêm, đã có quyết định chưa?".
Luật sư Nghiêm gật đầu: "Đơn xin phúc thẩm chúng tôi đã trình lên tòa rồi,
chỉ đợi đơn được duyệt, chờ ngày mở phiên tòa thôi".
Ba tháng sau, vụ án được thụ lý bởi tòa án nhân dân trung cấp Nguyên Châu. Cơ
quan công tố kiên quyết giữ nguyên đơn kiện, bị cáo Khương Thượng Nghiêu không
có ý kiến trước những tội mà bên công tố cáo buộc tội danh: Tham gia băng nhóm
xã hội đen có tổ chức, đột nhập vào nhà cướp của. Nhưng anh biện giải chưa từng
tham gia vào kế hoạch đó, trước đấy cũng chưa từng tham gia vào bất kỳ tổ chức
xã hội đen hay có hành vi phạm tội nào khác, nên xin tòa xem xét tình hình cụ
thể rồi tuyên án. Song luật sư biện hộ của anh lại cho rằng bên công tố cáo buộc
anh vào tội tham gia băng nhóm xã hội đen có tổ chức, đột nhập vào nhà cướp của
là không rõ ràng, chứng cứ không đủ.
Sau khi hội ý, bên tòa án đã ra phán quyết cuối cùng, bị cáo Khương Thượng
Nghiêu phạm tội tham gia băng nhóm xã hội đen có tổ chức, phạt hai năm tù giam,
tội đột nhập vào nhà cướp của, tình tiết phạm tội nhẹ, thái độ nhận tội thành
khẩn, phạt năm năm tù giam. Gộp cả hai tội lại, phạt bảy năm tù giam.
Vì phải đi học nên Khánh Đệ không thể đi Nguyên Châu tham dự phiên tòa, buổi
tối sau khi nhận được điện thoại xác thực tin tức của luật sư Nghiêm, lẽ ra cô
nên có cảm giác nhẹ nhõm như trút được tảng đá đè nặng bao lâu nay trong lòng,
nhưng sao vẫn bất an thế này.
Ái Đệ ngồi sát ngay bên cô, ghé cằm tì lên vai chị, nghe luật sư Nghiêm kể
lại phán quyết cuối cùng của tòa án, nó khẽ thở dài.
"Thở dài gì chứ? Mới mấy tuổi đầu."
"Không ạ." Ái Đệ quay đầu vùi mặt vào hõm vai chị, một lúc sau đã thấy cổ áo
cô bị thấm ướt bởi nước mắt.
"Tiểu Ái, em đang nghĩ gì?"
Ái Đệ sụt sịt một lúc, buồn buồn nói: "Chị, em chỉ mong luật sư Nghiêm nói
xong việc của anh Khương sẽ nhắc tới Cảnh Trình, cho dù Cảnh Trình có bị tuyên
án mười năm, hai mươi năm cũng được".
Khánh Đệ cười hờ, nụ cười còn chưa tắt, nước mắt đã rơi.
"Chị, chị đang nghĩ gì thế?"
"Chị à... chị đang nghĩ con người ta sống thật giống một câu nói: Giống như
sương sớm, ngày qua khổ đau (1). "
Cô còn nghĩ đến một câu nói khác nữa.
Chỉ vì ai đó, trầm ngâm đến nay (2).
(1), (2): Câu thơ trong bài Đoản Ca Hành kỳ 1 (bài hát ngắn kỳ 1) – Tào
Tháo
Mùa hè năm 2000, Thẩm Khánh Đệ thi đỗ vào trường Đại học Sư phạm Nguyên Châu
như mong ước.
Những chuyện xảy ra vào mùa xuân năm ngoái, giống như cơn ác mộng mãi không
tỉnh dậy được, vươn những chiếc xúc tu dài xấu xí của chúng ra, thâm nhập vào
cuộc đời mười tám năm đã qua của cô. Tất cả những con người và sự việc đã qua ấy
đều mục nát bẩn thỉu, khiến người ta không thể chịu được.
Nhưng khi bước lên con tàu đi về phía đông, tiếng ma sát giữa bánh tàu và
đường ray vang lên, ga tàu Vấn Sơn nhỏ dần nhỏ dần lùi lại phía sau, cho tới khi
chỉ còn là một chấm nhỏ xíu trong tầm mắt, thì tất cả những lỗ chân lông trên
người Khánh Đệ dường như tỏa ra một niềm vui khó tả.
Nhưng đột nhiên, một ký ức ngủ đông đã lâu từ trong đáy tim bỗng vùng bật dậy
thoát khỏi sự trói buộc, Khánh Đệ áp tay lên kính cửa sổ, vội vàng lau đi lớp
bụi trên đó, áp sát mắt vào đó nhìn về hướng Vấn Sơn.
... Không biết bắt đầu từ lúc mấy tuổi cho đến ngày hôm nay, em đã từng nói
với anh rằng, đi học và rời khỏi nhà là bước đầu tiên trong trình tự thực hiện
giấc mơ của em. Em sẽ sống thật tốt, anh cũng thế, phải sống thật tốt đấy.
Khánh Đệ làm đúng như những gì cô đã hứa, ở Nguyên Châu cô sống như cá gặp
nước. Học phí được miễn hoàn toàn vì cô cam kết sau khi tốt nghiệp sẽ về nông
thôn dạy ba năm, việc học hành đối với cô rất nhẹ nhàng, sau giờ học cô còn đi
làm thêm. Chi phí sinh hoạt của cô không nhiều, tiền kiếm được không chỉ tiết
kiệm để sau này cho Ái Đệ đi học, mà còn gửi một chút vào tài khoản của người
nào đó trong nhà tù ở Dã Gia Sơn.
Ch