
n loại mãi mãi sinh sôi nảy nở.
Đối lập với cái chết của bác Tạ là sự sống của bé gái,
Tân Ý Điền nảy ra một loại cảm giác rất kỳ diệu. Loại cảm giác này khiến cô tạm
thời thoát khỏi con người và vật trước mắt, đối với chuyện sống chết của bản
thân bỗng chốc lấp đầy sự tôn kính. Cô gập đầu ngón tay quệt mũi bé gái, mỉm
cười nói: "Hoan nghênh con đến thế giới này."
Y tá đi tới, động tác thành thạo ôm bé gái mang đi.
[20'> Con gái là 女, con trai là 子, hợp
lại thành chữ 好, có
nghĩa là tốt
...s...
Khi Tạ Đắc du lịch về, tháng giêng đã qua một nửa. Tân
Ý Điền lúc đầu gặp lại cậu, suýt chút nữa không nhận ra, nhếch miệng cười nói:
"Hey, chào chàng, hắc mã hoàng tử, xin hỏi tiểu nữ có thể ngồi xuống đối
diện chàng không?"
Đối với câu trêu chọc của cô, Tạ Đắc đứng lên, ánh mắt
cũng không nâng lên, tự mình giúp cô kéo ghế, hỏi cô muốn ăn gì. Tân Ý Điền sáp
lại gần, trước nơi đông người kéo cổ áo cậu xuống. Cậu đột nhiên đỏ mặt, giữ
chặt tay cô, hỏi cô muốn làm gì. Tân Ý Điền thấy cậu hiểu lầm, vui ơi là vui,
"Em chỉ muốn xem thử cả người anh phơi nắng bị đen hay là chỉ có mặt đen
thôi."
Cậu thấp giọng hừ nói: "Gấp cái gì, buổi tối cho
em xem thoải mái."
"Xì, lưu manh." Tân Ý Điền cười mắng, lại
hỏi cậu: "Du lịch thế nào? Qua những nơi nào, có cái gì ăn ngon chơi vui
không, có gặp phải cô nào tươi xinh không, nói em nghe đi."
Cậu lười biếng nói: "Chả có gì vui, nhưng mẹ anh
lại rất thích, thân thể phục hồi không ít, có thể về nhà."
"Du lịch dù sao cũng là một việc làm cho người ta
thích thú, sao lại không có gì vui?"
"Có cái gì chơi vui đâu, suốt ngày ở cùng mẹ anh,
không phải mua đồ thì là thắp hương bái Phật. Anh sắp thành Đường Tăng rồi,
thấy miếu liền vào, gặp Phật liền bái."
Tân Ý Điền tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cậu, có chút lo lắng,
nhưng dùng giọng điệu nói giỡn: "Sao anh không có chút tinh thần nào vậy?
Sao giống thiếu niên trẻ đẹp u sầu quá. Là anh thiếu tiền người ta hay người ta
thiếu tiền anh?"
Tạ Đắc có vẻ rất uể oải, cậu day day ấn đường, chống
tay trên trán, khẽ nói: "Gần đây anh thường thường nằm mơ, ngủ không
được."
"A? Mơ gì?"
"Mơ khi còn bé, giống như thước phim điện ảnh.
Một đoạn phim này rồi nhảy đến đoạn phim khác, rời rạc, ba, mẹ, anh hai, còn có
anh. . ."
Tân Ý Điền nghe cậu nhắc đến Tạ Hậu, ngực động một
cái, dịu dàng nói: "Anh quá nhớ họ rồi. Người chết không thể sống lại, anh
đừng quá-- "
Tạ Đắc cắt ngang cô, "Anh không nghĩ rằng họ mất,
họ chỉ đi một nơi khác, ở Thiên quốc cao hơn thế giới mà chúng ta tồn
tại."
Tân Ý Điền sững người, qua hồi lâu lại nói: "Anh
nghĩ như vậy cũng không hẳn là không thể." Cô suy tư một lát, lại nói:
"Giả như sự thực đúng như anh suy nghĩ, thế giới mà chúng ta tồn tại chỉ
là nơi quá độ từ thể xác đến linh hồn, cuối cùng cũng phải đi, như vậy sống là
một chuyện làm con người ủ rũ cỡ nào! Nó chẳng qua chỉ là giấc mơ, cơ bản không
phải sự thật, mà chúng ta còn đang sống trong sự vui vẻ."
"Cho nên, nhân sinh như khói lửa, rực rỡ chỉ là
một cái chớp mắt, tiêu tan mới là vĩnh hằng."
Tân Ý Điền bất đắc dĩ kêu lớn: "Anh là người ủng
hộ quan điểm bi quan sao, em không nên thảo luận với anh mấy chủ đề này. Dù sao
em chỉ biết là, chỉ cần em còn sống, thì phải qua cái chết, còn nếu đã sống,
không bằng sống cho tốt, hưởng thụ cuộc sống trước mắt so với mấy cái khác quan
trọng hơn. Cho nên em phải hưởng thụ món ngon, anh rốt cuộc ăn hay không
ăn?"
Tạ Đắc bị cô trách móc như vậy, có chút xấu hổ, sờ sờ
mũi cầm đôi đũa. Tân Ý Điền gắp một ít rau đặt trong bát cậu, dùng giọng điệu
gia trưởng: "Ăn cho hết, không được bỏ mứa." Cậu ngẩng đầu nhìn cô,
nói với vẻ nghiêm túc: "Anh không thích em nói kiểu này với anh. Anh là
bạn trai em, không phải con nít."
Tân Ý Điền thấy cậu nghiêm túc đưa ra kháng nghị thế
này, buồn cười, vươn tay nhéo nhéo mặt cậu, cười nói: "Nhìn anh kìa, không
phải con nít thì là gì?" Cậu đột nhiên đứng lên, hai tay băng qua bàn ăn
nâng đầu cô, đầu lưỡi luồn vào miệng hôn cô. Tân Ý Điền hoảng sợ không ngớt, sợ
lật đổ đồ ăn, hai tay nửa giơ, nửa người trên bất giác nghiêng về trước phối
hợp với màn đột kích bất thình lình của cậu, cả người cứng đơ một chỗ không
nhúc nhích được. Khi cô nhận ra được hai tay có thể tự do hoạt động liền đẩy
cậu ra, nhìn xung quanh, không biết nhân viên phục vụ có tránh được hay không,
dù sao cũng không có ai, nửa dỗi nửa giận nói: "Anh làm gì vậy, người ta
chảy máu rồi nè." Nói đoạn sờ sờ khóe môi bị cậu cắn sứt da, trong miệng
có vị nhàn nhạt.
Sau đó cô không thèm để ý gì tới cậu, ăn xong tỏ ý
muốn về Thẩm gia. Tạ Đắc không đòi giữ lại, lái xe đưa cô về. Cô hơi buồn bực,
trước khi xuống xe thì giận dỗi: "Ngày mốt em phải về Bắc Kinh."
Tạ Đắc "ừ" một tiếng, không tỏ ý gì khác. Cô
thầm mắng "đồ ngốc", cũng không chào tạm biệt cậu, mở cửa xe ra ngoài.
Ngày hôm sau cô đi thăm Hà Chân đang ở cữ, ngắm bé gái
nằm trong lòng cô nói: "Wow, đứa bé lớn nhanh quá đi, mới vài ngày, đã
thay đổi hình dáng, trắng trắng mũm mĩm, tóc vừa đậm màu vừa dày, trưởng thành
kh