Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323334

Bình chọn: 9.5.00/10/333 lượt.

ẳng định là một đại mỹ nữ. Tự cậu có thể mặc quần áo, tắm cho bé được

không?"

Hà Chân lắc đầu, "Hiện giờ không dám, đều do mẹ

tớ thay đồ cho bé."

Mẹ Hà qua tết xong thì đã đến, già trẻ lớn bé Hà gia

ba đời sống trong một phòng ký túc cho giảng viên không quá hai mươi mét vuông.

Mẹ Hà thấy con gái tủi thân như vậy, không thể không đứng ra thương lượng với

nhà thông gia về việc mua nhà cho bọn trẻ, nói tụi nhỏ có con rồi, không

thể như trước đây có thể sống tạm bợ, người lớn hai nhà mỗi bên ra phân

nửa, thay bọn họ thanh toán tiền nhà kỳ đầu tiên. Ba Lục Thiếu Phong không nói

với bà vợ, len lén cầm một trăm ngàn tệ ra, nói là tiền lì xì cho cháu gái. Từ

nay về sau Lục Thiếu Phong ngày lễ ngày tết mỗi lần về nhà ông già, đều không

thể thiếu mẹ kế kể khổ bên tai, kiếm tiền gian nan ra sao, giá cả thì đắt đỏ

quá đáng, khoản chi tiêu cho hai đứa song sinh thật kinh người vân vân, làm anh

sau này không dám đến.

Hà Chân thở dài nói: "Thật ra ba mẹ tớ đâu có

tiền, trông coi vài mẫu đất trồng cây ăn quả, cả năm bận bịu hết mức, cũng

không kiếm ra mấy chục ngàn tệ, gặp phải mùa màng thất thu, thì lỗ vốn. Tiền tớ

mỗi tháng gửi về nhà, ba mẹ đều giữ lại gửi tiết kiệm, gốc lẫn lãi đều đưa lại

cho tớ."

Tân Ý Điền thở dài, "Tấm lòng bậc cha mẹ thật

đáng kính. Cậu vội mua nhà như vậy, còn không phải là vì bé gái? Ngay cả bộ

quần áo đẹp một chút còn tiếc rẻ không mua."

Hà Chân kéo cái chăn nhỏ đắp đứa bé, "Sinh con

rồi mới hiểu được, nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Lần đầu nhìn thấy con bé, cái

loại tình cảm này chưa từng có, là từ chỗ sâu sâu nhất trong đáy lòng mình toát

ra. Lúc đó liền nghĩ, vì con bé, mình sẽ làm hết tất cả, cái gì cũng có thể từ

bỏ, kể cả mấy thứ gọi là mạng sống, tự do, tôn nghiêm."

Tân Ý Điền nhớ đến câu nói không biết của ai: phụ nữ

rất yếu đuối, mà người mẹ lại rất vĩ đại.

"Tạ Đắc về rồi à? Chuyện phòng sinh còn chưa cám

ơn cậu ấy. Tụi mình cùng đường, người ta chỉ cần một cú điện thoại là giải

quyết xong, còn bảo anh Đổng gọi. Có đôi khi thực sự nghĩ tiền không phải là

vấn đề, mà là kém nhau về giai cấp."

Lời Hà Chân kéo suy tư của Tân Ý Điền từ trong không

trung quay về, "À, không sao, không cần cảm ơn, dù sao anh ấy cũng chẳng

để bụng. Cậu muốn cảm ơn anh ấy không bằng cảm ơn tớ. Dạo này tâm trạng anh ấy

không tốt lắm, ít để ý anh ấy thì hơn."

"Ba cậu ấy đi cũng gần một tháng rồi hả? Quá đau

thương không phải tốt lắm, phải có tiết chế, nếu không sẽ rất tổn thương đến cơ

thể và tâm lý."

Tân Ý Điền trầm ngâm nói: "Tính cách anh ấy không

dễ bộc lộ ra ngoài. Không giống người bình thường, gặp phải những chuyện sinh

lão bệnh tử, vui buồn lẫn lộn, theo thời gian trôi đi có thể dần dần biến mất,

loại bỏ, quên lãng. Anh ấy không giống vậy, bên ngoài thoạt nhìn không có việc

gì, trên thực tế căn bản không có loại bỏ sạch sẽ, bộ phận tàn dư lưu lại nơi

nào đó, thời gian càng dài tích tụ càng nhiều, đến khi không chịu nổi --, tớ

cũng không biết sẽ xảy ra gì."

"Vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao? Giống như bây

giờ." Hà Chân thè lưỡi, qua một hồi lại nói: "Có cách gì để cậu ta

không chú ý đến chuyện đó không, đừng suốt ngày nghĩ tới những chuyện không

vui, nếu không sống mệt lắm."

Tân Ý Điền lắc đầu đáp: "Aizz, đừng nói nữa. Ngày

mai không phải lễ tình nhân sao, hôm qua tớ cố ý nói ngày mốt phải về Bắc Kinh,

nhấn mạnh là ngày mốt, ngày mười bốn tháng hai. Anh ấy lại còn nói được, làm tớ

tức xém chút thì đạp cửa luôn."

Hà Chân cười nói: "Ôi, sao không giống người đi

du học Pháp về thế, phong cách lãng mạn như thế, lễ tình nhân xem ra lại lập

như tết âm lịch rồi."

Tân Ý Điền làm mặt xấu, "Một tháng trước tớ đã

nghĩ, lễ tình nhân phải tặng gì cho anh ấy, vì thế vắt hết óc, kết quả anh ấy

hoàn toàn coi việc không đáng lo. Cho nên tớ quyết định sẽ tạo kích thích nho

nhỏ, làm cho anh ấy không có việc gì làm thành cả ngày miên man suy nghĩ,

"to be or not to be, that is the question--", có điều cần cậu phối

hợp nha." Cô nói với vẻ thần bí, khiến Hà Chân nhịn không được hỏi cô phải

phối hợp thế nào.

Trước khi Tạ Đắc tan sở thì nhận được cú điện thoại

lạ, là số điện thoại cố định trong cùng thành phố, người gọi đến là một phụ nữ

nói với giọng lạnh lùng: "Anh hãy nghe cho kỹ, bạn gái anh đang trong tay

chúng tôi, tiền chuộc một triệu tệ. Nếu anh dám báo cảnh sát, chúng tôi lập tức

giết con tin." nói xong liền cúp máy. Cậu ngây người một lúc, không biết

chuyện gì xảy ra, hít sâu một hơi, sau khi ổn định tinh thần liền gọi cho Tân Ý

Điền, không ngoài dự đoán của cậu điện thoại tắt máy, lại gọi lại số máy lúc

nãy.

Điện thoại bàn không ngừng reo. Hà Chân nhìn màn hình

hiển thị số di động rồi hỏi Tân Ý Điền, "Có cần nghe máy không?" Tân

Ý Điền mắng: "Cậu khùng hả, không ăn qua thịt heo cũng không thấy heo chạy

à? Đương nhiên không thể nghe." Cô rút dây điện thoại ra, ký túc xá trong

tích tắc yên tĩnh trở lại.

Hà Chân hỏi: "Cái trò vui của cậu có hơi quá

không? Lỡ cậu ta báo cảnh sát thì phải làm sao? Tớ nhất định phải chết, không

thiếu cảnh bị c


XtGem Forum catalog