
ho thấy chủ quán có sở thích thưởng thức rất tao nhã.
Chủ quán cà phê này là một đàn ông trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi, đại
khái là chán ghét cảnh đấu đá trong công việc, anh lừa tôi gạt, dứt khoát tự
mình lên làm ông chủ.
Tân Ý Điền chọn một góc sát cửa sổ ngồi xuống, cầm một
quyển có liên quan về du lịch Âu Châu lật xem. Ánh nắng tươi đẹp ấm áp buổi
chiều chiếu vào người, cô ngủ lúc nào không hay. Cuốn sách đặt ở đầu gối từ từ
trượt xuống, rớt bịch một tiếng trên sàn, làm cô giật mình tỉnh giấc.
Cô dụi dụi mắt, khom lưng với tay định nhặt sách, vậy
mà có người trước cô một bước nhặt sách lên. Cô ngẩng đầu thấy Ngụy Tiên. Anh
đứng trước mặt cô, nở nụ cười, phủi phủi bụi trên sách, sau đó trả lại cho cô.
Cô nhận sách, nói "cảm ơn" .
Cô đã từng thề rằng vĩnh viễn sẽ không tha thứ anh.
Thế nhưng trải qua chuyện Tạ Đắc, bây giờ lại gặp anh, vậy mà cô không để ý
chút nào. Những chuyện xảy ra trước kia giữa hai người xa xôi như là chuyện của
kiếp trước, luân hồi trong từng người, kiếp này, họ đã không còn liên quan gì
với nhau.
"Đã lâu không gặp, em có khỏe không?" anh
hỏi.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không ổn lắm. Còn
anh?"
Anh ngồi xuống ghế đơn đối diện cô, thản nhiên nói:
"Anh đã chia tay Vương Nghi Thất rồi."
"Tại sao chia tay?" Cô hỏi.
"Có lẽ cả hai đều không hợp nhau." Anh thở
dài, chậm rãi nói, "Có những việc chúng ta cứ khăng khăng cho rằng mọi
người nói đều sai hết, giận người khác nói rằng kết quả sẽ không là như thế,
vậy mà rốt cuộc sự thật đã chứng minh người sai là chính mình. Nhưng anh cũng
không hối hận, việc này nếu như không làm, làm sao có thể biết nó đúng hay sai?
Có lúc con người sẽ như vậy, thà rằng làm sai cũng không muốn bỏ qua." Ân
oán gút mắt giữa anh và Vương Nghi Thất, anh không nói nhiều, chỉ là xúc động
hơi nhiều thôi.
Nếu là trước đây, Tân Ý Điền chắc chắn khinh bỉ lời
nói của anh, cho rằng cái gọi là "không hợp nhau" theo như lời anh
nói chỉ là cái cớ có mới nới cũ của anh. Nhưng bây giờ, cô đã hiểu được cảm nhận
của anh, hơn nữa còn chấp nhận -- "Không hợp nhau" ba chữ đã nói ít
nhiều sự hết cách giữa mối quan hệ nam nữ.
"Em vẫn rất tốt, lúc đó anh thích cô ta như thế,
thích giống như đầu óc bị mê muội, thậm chí vì cô ta mà bị đuổi ra khỏi nhà, có
phải vì cô ta..." Cô ngập ngừng, dùng một cách nói khác khéo léo hơn,
"Có phải vì cô ta khá nhiệt tình, có thể khiến anh đạt vui sướng? Chuyện
giữa chúng ta đã sớm thành quá khứ, cho nên anh không cần để tâm. Em cũng không
có ý gì khác, chỉ đơn giản hiếu kỳ mà thôi."
Ngụy Tiên tuy rằng xấu hổ nhưng cũng không lảng tránh
vấn đề này, anh nghiêm túc suy nghĩ, thái độ thẳng thắn mà nói: "Chủ yếu
do sức hút của cô ấy nhiều hơn. Lúc đầu cảm thấy rất kích thích, chưa bao giờ
tiếp xúc qua cô gái như thế này, thờ ơ như không, bướng bỉnh ngang ngạnh, so
với em, so với anh, so với những bạn bè đồng nghiệp xung quanh chẳng giống
nhau. Sau khi sống chung với nhau thật sự, mới dần dần phát hiện thói quen sinh
hoạt của hai người khác nhau rất xa, thái độ đối với người và vật vô cùng khác
biệt, cách suy nghĩ cũng không chung cấp độ, rất khó khăn để hiểu nhau, xung
đột cũng càng ngày càng nhiều, tranh cãi ngày càng quyết liệt. Sự thu hút trước
kia giống như cục gôm đã dùng qua, từng chút từng chút nhỏ lại, cuối cùng phải
bỏ đi. Cô ấy đi phá thai, việc này em biết không?"
Tân Ý Điền gật đầu.
"Anh cần đứa bé, mà cô ấy không cần, việc này là
ngòi nổ. Sau đó bắt đầu cãi nhau, chiến tranh lạnh, ở riêng, cuối cùng chia
tay. Cứ như vậy, giống như những cặp tình nhân khác chia tay, không có gì đặc
biệt."
"Chia tay là anh nói trước hay là cô ta?"
"Cô ấy. Cô ấy thích người đàn ông hát trong quán
bar. Anh có cảm giác như bị báo ứng, anh phản bội em, mà cô ấy phản bội anh.
Anh đúng là đáng đời!"
"Đừng nói đến chuyện ai đáng đời. Anh phản bội
người khác, người khác phản bội anh, mỗi người dù sao cũng bị phản bội vài lần,
mới có thể lĩnh ngộ được cái gì là đạo lý cuộc sống."
"Aizz, cuộc sống như vậy thật khiến người ta thất
vọng."
"Đúng vậy. Trưởng thành luôn phải trả giá
mà."
Ngụy Tiên do dự một lúc, hỏi: "Em và Tạ Đắc thì
sao? Không ổn sao?"
Cô Ừ" một tiếng, hời hợt nói: "Chia tay rồi.
Tình huống không khác gì với anh và cô ta ."
"Vậy giờ em sao rồi? Còn buồn không? Dáng vẻ của
em xem ra rất tiều tụy."
Cô không lên tiếng.
"Hình như em rất yêu cậu ta. Cậu ta tốt như vậy
sao?" Anh có chút đố kỵ.
Tân Ý Điền nhịn không được trừng anh, "Anh nói
quá nhiều rồi! Chẳng lẽ em cần phải dùng cái chết để cầu xin anh quay về?"
Cô đứng lên muốn đi. Anh vội vàng kéo cô, "Nếu anh nói sai, anh xin lỗi.
Anh chỉ là quan tâm em. Bên ngoài trời nắng đẹp như vậy, có muốn ra ngoài một
chút không? Đi đại nơi nào đó hóng gió cũng được."
"Khỏi đi, em phải về thu dọn hành lý." Cô
tính tiền xong, đùng đùng chạy xuống lầu.
Ngụy Tiên đi sau cô, "Em phải đi đâu?"
"Đi Thượng Hải."
"Đi Thượng Hải làm gì?"
"Công tác."
"Sao tự nhiên chạy đến Thượng Hải công tác?"
Tân Ý Điền ngừng bước, liếc xéo anh, hừ