Old school Easter eggs.
Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323190

Bình chọn: 7.00/10/319 lượt.

o não nhìn cô, thì thào hỏi: "Thật là

không còn cơ hội nào sao?"

Tân Ý Điền nói như đinh đóng cột: "Đương

nhiên."

Một lần phản bội đã đủ rồi.

Anh lặng lẽ rút điếu thuốc ra, bước lên bậc thang,

lưng đón gió đứng phía sau cột bằng đá cẩm thạch trên hành lang châm lửa, bật

lửa vài lần mà không cháy.

Tân Ý Điền vốn định vào trong, thấy anh như vậy, đi

vài bước thì dừng lại, chậm rãi nói: "Khi đó em rất muốn kết hôn với anh,

anh lại bỏ, chọn người khác. Bây giờ, em chỉ muốn một mình đi thật xa. Tháng

mười em sẽ đi Canada, cho nên, anh hãy tìm một cô gái hiền lành dịu dàng kết

hôn đi -- "

"Em muốn đi Canada? Làm gì?" Ngụy Tiên ngẩng

đầu nhìn cô, có chút giật mình. Tàn thuốc trong tay chợt lóe chợt tắt, gió đêm

rất nhanh thổi tắt nó.

Cô nhún vai, "Học hành, làm việc, kết hôn, kết

cục đã định, không ngoài những thứ này. Dù sao ở trong nước cũng chẳng còn ý

nghĩa gì nữa."

"Là vì Tạ Đắc sao?"

Cô rất muốn nói "không phải", nhưng đêm tối

càng khiến cô chân thật. Cô im lặng.

"Anh giờ mới biết được, thì ra em yêu cậu ta đến

vậy." Giọng nói của Ngụy Tiên nghe ra qua nhiều xúc động đố kỵ.

Chỉ có yêu một người, mới có thể cho anh ta quyền lợi

tùy ý tổn thương mình. Hận càng sâu, yêu càng sâu.

"Có một ngày, những việc này sẽ trở thành quá

khứ, em rất lạc quan. Cuộc sống mãi mãi là cuộc sống, mặc kệ anh có chịu hay

không, nó sẽ đẩy anh đến phía trước." Tân Ý Điền nói rất to, thà nói cho

Ngụy Tiên nghe, không bằng nói tự mình nghe.

Cô cởi áo khoác trên người, lúc định đưa lại cho Ngụy

Tiên, bị một ánh đèn chiếu mạnh vào làm mắt hầu như không mở ra được, vội giơ

tay che lại.

Mấy chiếc xe màu đen dừng trước cửa khách sạn. Hai

người mặc âu phục đen, thân hình khôi ngô nhảy xuống xe, luống cuống tay chân

chạy tới chiếc xe phía trước đỡ một người xuống xe."Cậu Tạ, cẩn

thận!" Cô nghe giọng Tứ Xuyên quen thuộc của Đổng Toàn vọng lại cách đó

không xa, lập tức hiểu ra người bị mọi người vây quanh là ai. Cô chột dạ như kẻ

trộm, vội vã khoác áo Ngụy Tiên, đội mũ, đưa lưng về phía họ trốn sau cột đá

cẩm thạch cách cô gần nhất.

Tuy cô núp sau cột, nhưng lúc đó cô quyết định ở trong

khách sạn này, có lẽ đang chờ mong khoảnh khắc này tới chăng. Trong thâm tâm

luôn có một tiếng nói âm thầm, ích kỷ mê hoặc cô, trước khi xuất ngoại, cô muốn

nhìn thấy cậu một lần, dù cho chỉ là len lén nhìn một cái thôi.

Coi như là ly biệt.

Cô nghe thấy tiếng từng bước chân của Tạ Đắc đi đến

phía cô, chầm chậm, nặng nề, loạng choạng, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ nói

không cần người đỡ, xen lẫn trong gió là mùi thuốc lá mùi rượu nồng nặc. Có lẽ

là cậu đã đi tiếp khách, uống trễ như vậy mới về. Bước chân cậu càng gần, toàn

thân cô càng cứng ngắc, cố nín thở không động đậy ở nơi đó. Kỳ thực cô cũng

biết cậu say khướt như vậy, cô lại che chắn toàn thân trốn ở chỗ tối, cậu không

phát hiện ra cô. Nhưng đến lúc này cô mới xót xa nhận ra, thì ra chỉ cần cậu lộ

diện, thế giới của cô sẽ chấn động. Ngoài việc trốn đi thiệt xa, cô không còn

cách nào khác.

Khi cô nghe thấy cậu bước lên bậc thềm thì khựng lại

mấy giây, mọi người đều ngừng bước theo. Khoảnh khắc đó dường như không khí

ngừng chảy, xung quanh yên tĩnh không có một âm thanh nào. Rất nhanh cậu nặng

nề bước lên một bậc thềm cuối cùng, dẫn mọi người đẩy cửa vào trong.

Cô như thể tránh được một kiếp vội thở dài một hơi, ra

khỏi chỗ tối, nhưng phát hiện Ngụy Tiên không cẩn thận đứng dưới ánh đèn ngay

lối đi, mắt vẫn còn nhìn vị trí mà Tạ Đắc đứng lúc nãy, không hề có ý nghĩ

tránh né.

Hèn chi lúc nãy cậu lại dừng bước, thì ra đã thấy Ngụy

Tiên. Vừa nãy hai người họ như kẻ thù gặp nơi ngỏ hẻm, ánh mắt giao nhau, nhưng

không nói lời nào, sát bên người mà qua, rốt cuộc là một cảnh tượng thế nào?

Tân Ý Điền không thể nào tưởng tượng.

Cô run rẩy kéo nón khỏi đầu, vứt áo khoác trên đất,

giẫm mạnh một cái, cố ý phục thù hành động khi nãy làm cô bối rối.

Một đêm trằn trọc, không ngủ được, vừa mới tảng sáng

cô đã rời gường. Cô đã đặt chuyến bay chín giờ sáng nên giờ vẫn còn sớm. Cô từ từ thu dọn hành lý,

tắm nước nóng, đắp mặt nạ dưỡng da. Tuy không muốn ăn nhưng cô ráng uống một

cốc sữa to. Lúc cô kéo vali ra khỏi khách sạn còn chưa đến bảy giờ.

Cô đi qua bậc thềm mà Tạ Đắc đứng tối hôm qua, trong

đầu hiện lên cảnh cậu say khướt, bước chân lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ

mệt mỏi rả rời, cô không khỏi hoảng hốt một chút. Cô ngơ ngẩn đứng lề đường chờ

xe taxi, gió lạnh sáng sớm thổi qua, cô xoa xoa cánh tay, ngẩng đầu nhìn bầu

trời xa xăm, trời cao mây trắng, một khoảng trống không, cô chợt nhận ra mùa hè

đã qua từ lâu, mùa thu bất tri bất giác lặng lẽ đến hơn phân nửa.

Đổng Toàn xưa nay có thói quen tập thể dục buổi sáng,

khi đang chạy bộ về khách sạn thì thấy cô đứng bên đường, vội lại gần chào hỏi,

"Cô Tân, sao cô ở đây?"

"A, anh Đổng, là anh sao. Tôi đến Bắc Kinh công

tác." Tân Ý Điền thấy anh mặc áo may ô quần soóc, đầu đầy mồ hôi, cười

nói: "Sáng sớm dậy tập thể dục sao?"

Anh gật đầu, "Phía sau khách sạn có công viên nhỏ,

cảnh vật khá