Disneyland 1972 Love the old s
Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322852

Bình chọn: 10.00/10/285 lượt.

ữa

cũng không có chỗ cho cô dụng võ. Cứ như vậy cao không được thấp cũng không

xong cứ thế kéo dài, tiến thoái lưỡng nan, cô rất sốt ruột. Cô thậm chí hay là

về công ty mô giới trước đây, chỉ là nhất thời không dám vác mặt đi thôi.

Ngay lúc cô đang rầu rĩ, Thẩm Quân An đến tìm cô, hỏi

cô có muốn hợp tác mở nhà hàng không."Tôi có một người quen, mở một nhà

hàng, buôn bán cũng không tệ lắm. Giờ cả nhà họ mua nhà ở Thượng Hải, muốn sang

lại quán. Tôi muốn làm cái gì đó, đỡ phải bị người ta nói ỷ lại nhà mẹ đẻ ăn

không ngồi rồi, do là tiền trong tay không đủ, cô muốn hợp tác không? Làm công

cho người khác không bằng tự mình làm, cô nói đúng không?"

Tân Ý Điền trầm ngâm không nói lời nào.

"Xung quanh nhà hàng này đều là cơ quan chính

phủ, văn phòng cao cấp, đoạn đường tốt, không cần thuê nhân viên phục vụ và đầu

bếp, đều là những người cũ luôn. Bởi vì là người một nhà, giá cả rất hợp lý,

thậm chí có thể nói rất hời."

"Nếu như làm, một năm bao nhiêu tiền?"

"Chỉ cần ba trăm tám chục ngàn. Mới khai trương

tu sửa lại một chút, một người nhiều lắm chỉ hai trăm mấy chục ngàn. Hai người

hợp tác, kiếm được tiền nhiều hơn, hơn hẳn làm công cho người ta."

Tân Ý Điền bắt đầu xiêu lòng nhưng cuối cùng lắc đầu,

"Thôi đi, cô kiếm người khác đi. Tôi vốn lười nhác, lại thiếu khôn khéo,

không làm nổi đâu, tự mình làm chủ chắc chắc lỗ vốn."

Thẩm Quân An nóng nảy, "Cũng không phải bắt cô

bưng đĩa xào rau, có cái gì mà không biết làm? Hơn nữa, không cần học mà. Không

thì vậy đi, cô chỉ cần phụ trách phần tài chính, quản lý là được, mấy việc khác

tôi lo, vậy được chua? Trừ phi cô sợ mất mặt, nghĩ cái quán này không hợp thân

phận cô, hoặc là khinh thường tôi, không muốn hợp tác."

Tân Ý Điền bị câu nói cuối cùng của cô ta kích động

suýt chút nhảy dựng lên, để làm sáng tỏ mình không phải khinh thường cô ta,

đành phải nói sự thật, "Có tiền mà không làm, bộ tôi ngốc sao? Không phải

tôi không muốn làm, mà là tôi không lấy đâu ra được số tiền nhiều như

vậy."

Thẩm Quân An căn bản không tin, "Hai trăm mấy

chục ngàn mà thôi, sao cô không có được? Chẳng phải tháng trước cô còn nháo

nhào đòi đi nước ngoài học hành mua xe mua nhà sao? Cô đừng lừa tôi, không có

một triệu tám trăm ngàn sao dám nói như vậy."

Cô vội giơ tay thề, "Quân An, tôi thực sự không

kiếm ra được hai trăm mấy chục ngàn. Tôi mà lừa cô tôi lập tức bị sét đánh,

không chết tử tế được."

Thẩm Quân An hồ nghi nhìn cô.

Tân Ý Điền thở dài, "Nếu tôi có tiền, cũng sẽ

không vội vội vàng vàng đi kiếm việc."

"Tiền cô đâu? làm cái gì rồi?"

Cô lóe lên ý nghĩ, nghĩ ra một cái cớ, "Thị

trường chứng khoán rớt thê thảm như vậy, đều vét sạch hết rồi, lái BMWs đi vào,

mặc quần cộc đi ra, tôi nào đâu còn tiền?"

Thẩm Quân An rất kinh ngạc, "Cô cũng chơi cổ

phiếu sao?" ngay cả cô là người không biết gì về cổ phiếu, cũng biết thị

trường chứng khoán hiện nay ảm đạm bao nhiêu, bởi vậy mà không ít người táng

gia bại sản, nhảy lầu tự sát.

"Haiz, một lần sẩy chân để hận ngàn đời a --

"

Thẩm Quân An không có cách nào khác, đành phải đi tìm

thằng em không nên thân thương lượng chuyện hợp tác mở quán. Cô sở dĩ không tìm

Thẩm Quân Hòa trước, là bởi vì cô biết người ra mặt cuối cùng là Liêu Thi Linh.

Không ngoài dự đoán, con dâu Thẩm gia và bà chị chồng ngôn ngữ bất hòa, làm ra

một trận cải vả ồn ào. Thẩm Quân An tức muốn chết, đánh động tới mẹ Tân, hy

vọng bà có thể tài trợ Tân Ý Điền một ít, hai người sẽ mở nhà hàng hoạt động

tốt.

Mẹ Tân cố ý chọn đêm khuya yên ắng tới phòng con gái,

hỏi tiền cô đâu rồi. Tuy rằng bà không biết cũng không hỏi con gái rốt cuộc có

bao nhiêu tiền gửi ngân hàng, nhưng rõ ràng là cô không đến mức ngay cả hai

trăm mấy chục ngàn cũng không có. Lúc đó Tân Ý Điền muốn xuất ngoại, mẹ Tân từng

lo lắng tình trạng kinh tế của cô, cô còn tùy tiện nói không ngờ cổ phiếu quỹ

cô mua bán ra lại lời như vậy, đừng nói xuất ngoại học tiếp, mua nhà mua xe đều

dư dả.

Tân Ý Điền bị mẹ hỏi đến cùng, không có cách nào khác

giấu diếm, đành nói Tạ Đắc đụng chuyện gặp khó khăn, đem tiền mình tạm thời

giúp đỡ cậu.

Mẹ Tân vừa sợ vừa giận, trầm giọng hỏi: "Con cho

mượn bao nhiêu?"

Lúc đầu cô không nói, sau đó nhỏ giọng nói: "Có

thể cho mượn bao nhiêu thì cho mượn thôi, anh ấy thật sự rất khó khăn-- "

Mẹ Tân tức giận chẳng biết nói cái gì cho phải, lại

nhớ ra một việc, "Lần trước mẹ hỏi cái vòng ngọc bà cho con sao không thấy

nữa, con nói gửi trong tủ bảo hiểm ngân hàng, ngày mai con phải đưa cho mẹ

thấy!"

Tân Ý Điền đành miễn cưỡng nói cô bán rồi.

Mẹ Tân tức đến nỗi đứng không nổi, bịch một tiếng té

xuống ghế, trừng mắt tức giận nhìn cô.

"Mẹ, con đeo không vừa, bán cũng bán rồi, giá

không tệ lắm -- "

"Mẹ đánh chết mày cái đứa vô lương tâm, vậy mà bà

mày lại cho mày di vật!"

Tân Ý Điền thấy mẹ vịn ghế đứng lên ra dáng sắp đánh

cô, vội chạy tới cửa, chuẩn bị chạy đi bất cứ lúc nào. Cô quay người lại cười

ngỏn nghoẻn với mẹ: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, tiền tài là vật ngoài thân,

sống không mang theo chết không mang đi, không còn